Ba người men theo những cái cây to lớn mà đi về một hướng.
Từ khu ký túc xá có hai con đường lát đá, nhưng để đảm bảo an toàn bọn họ không đi trên con đường bằng phẳng mà leo vào con đường có cây cối um tùm rồi chiếu đèn để có thể di chuyển.
Trong bóng tối, ba ngọn đèn nho nhỏ chiếu xuống mặt đất, tiếng bước chân chậm rãi nhẹ nhàng bước lên những bãi cỏ mọc khắp nơi.
Đi khoản năm phút cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy được một bức tường màu trắng ngăn chặn lối đi.
"Chúng ta men theo bức tường thử xem, rất có thể đây chính là ngôi trường.
" Tử Lâm đưa đèn sang trái sau đó nói.
"Được.
" Cậu cùng Trương Trí gật đầu.
Ba người men theo sát bức tường mà đi thành một cái vòng tròn, cuối cùng cũng nhìn thấy cánh cửa bằng sắt đang đóng chặt.
Ba người từ từ nhìn lên trên liền nhìn thấy một tấm bảng cũ kỹ được treo ở trên cổng, cùng với một dòng chữ màu đỏ như máu.
Trường Nội Trú Nhân Tài.
"Ôi cái tên trường.
" Trương Trí buồn cười nói.
Tử Lâm liếc nhìn anh ta sau đó lấy tay thử đẩy cổng vào.
Kèn kẹt, rét!
Âm thanh chối tai vang lên khiến ba người biến sắc, cánh cửa sắt quá cũ, nên phần gắn vào tường của cửa sắt đã hoàn toàn bị rỉ sét, cánh cửa cũng bị xệ xuống theo năm tháng, nên khi đẩy ra, cánh cửa liền vang lên tiếng động.
"Chết tiệt.
" Trương Trí chửi một tiếng sau đó cảnh giác nhìn xung quanh, chỉ cần cảm thấy nguy hiểm liền nhanh chóng chạy trốn.
Tử Lâm cũng căng cứng cơ thể, cậu chớp mắt nhìn cánh cửa mới bị đẩy ra một chút liền đưa tay đẩy ra cho nó lớn hơn.
Tiếng kêu của cánh cửa khiến Trương Trí giật bắn người mà xoay đầu quát "Khỉ gió, làm tôi sợ chết khiếp, không thấy nó có thể thu hút thứ đó sao mà còn làm lần hai.
".
Truyện Xuyên Không
Cậu lắc đầu sau đó lại gật đầu "Nếu không đẩy ra thì làm sao chúng ta vào, anh định trèo tường chắc, tôi cảm thấy chắc chắn dù đẩy cửa mạnh thế nào cũng không sao cả.
"
"Cái đó làm sao cậu chắc được, đừng có đùa, mạng anh yếu ớt lắm.
" Trương Trí hừ lạnh nói rồi suy nghĩ đến việc trèo lên tường.
"Không trèo được đâu, anh khỏi phải nghĩ.
" Tử Lâm chỉ lên đầu tường.
Trương Trí nhìn theo.
Phía trên đầu tưởng là những thanh sắt nhọn hoắt được chỉa lên, chỉ cần có kẻ dám trèo tường thì chắc chắn không thể sống nổi.
Nơi đây không giống trường học, mà nó giống một cái tù giam vậy.
"Vào thôi.
" Cậu kéo theo Tử Lâm đi vào cửa.
Sân trường cực kỳ rộng rãi, hai bên đường là một hàng cây cao, vườn hoa xung quanh đều đã khô héo, dọc đường đi bọn họ đều cảm nhận được một sự áp lực rất kỳ lạ đang đè nặng lên hai vai, có lẽ đây là do không khí của nơi này tạo ra.
"Sân trường này xây dựng để làm gì không biết, rộng quá.
" Trương Trí khẽ cầu nhàu, nếu thật sự phải chạy hết sân trường này chắc anh ta sẽ chết.
"Này.
"
Ba người đang chậm rãi đi thi thì nghe thấy tiếng gọi, tiếng gọi hoan toàn không một chút quen thuộc khiến bọn họ nhanh chóng cảnh giác mà nhìn ngó xung quanh.
"Ở đây nè.
"
Tiếng nói đó lại phát ra, Tử Lâm vô tình nhìn đến một bụi cây sau đó thấy được một cánh tay đang hướng họ phe phẩy.
Tử Lâm nguy hiểm nheo mắt, cậu ta không biết người bên trong bụi cây là người hay thứ gì đó nên không vội vàng lại gần.
Người bên trong bụi cây thấy họ vẫn đứng yên một chỗ liền không nhịn được mà lú đầu ra khỏi bụi cây rồi tiếp tục gọi.
"Này.
"
Cậu lúc này cũng biết tiếng