Rầm.
"Gừ.
"
Sau khi cậu đóng cửa lại thì cánh cửa bị một lực đập từ bên trong thúc vào tạo ra một âm thanh cực kỳ lớn, theo đó là một tiếng gào lên đầy đau đớn.
Sáu người nghe thấy tiếng động liền ngơ ngác nhìn cánh cửa vì lực thúc quá mạnh mà đội lên một lõm lớn.
Tử Lâm kinh ngạc nhìn sang cậu còn cậu thì vừa sợ hãi vừa may mắn khi mình đã phản ứng kịp, cậu không biết tại sao mình lại hành động nhanh như vậy nhưng điều đó không ngăn được sự cảm kích tận sâu trong đấy lòng.
"Má ơi.
" Ẩn Kỳ giật bắn mình lùi về sau.
"Thứ đó ghê gớm vậy sau.
" Trương Trí sờ vào vết lõm bên ngoài của cánh cửa liền cảm thán.
Ẩn Cao thở phào một hơi nhẹ nhõm "Thật may có Thanh Tân phản ứng kịp, nếu không chẳng biết Tử Lâm sẽ thế nào nữa.
"
"Ừ, tôi thật may mắn.
" Tử Lâm gật đầu, hai mắt đầy ý cười nhìn cậu.
Cậu cũng nở nụ cười đáp lại cậu ta.
Ẩn Sơn thì lại cảm thấy lo lắng hơn, rõ ràng con quái vật bên trong ký túc xá có trí thông minh hơn những con khác, nó ẩn nấp một cách khôn ngoan, khiến người khác không tài nào nhận ra sự tồn tại của nó, sau đó lại dùng thế sét đánh không kịp trở tay mà nhào vào con mồi.
Đây rõ ràng không quá bình thường, nếu như lúc nãy bọn họ đi vào thì chắc chắn chỉ có một con đường chết.
"Bây giờ chúng ta làm sao đây.
" Ẩn Kỳ hỏi "Chắc chắn nó sẽ không rời đi đâu.
"
"Suỵt.
" Cậu để tay lên miệng bảo bọn họ đừng lên tiếng, sau đó nắm tay Tử Lâm kéo rời xa khỏi cánh cửa.
Những người khác thấy vậy thì khó hiểu, hai mắt nhìn nhau nhưng cuối cùng vẫn đuổi theo sau.
Sáu người lùi ra xa cửa rồi dừng lại, cậu quắt tay để bọn họ chụm đầu lại với nhau rồi mới nhỏ giọng nói.
"Nếu chúng ta nói chuyện, tôi nghĩ nó cũng có thể nghe được, nếu không nó đã không canh chúng ta ở cửa.
"
Tử Lâm gật đầu đồng tình với cậu, lúc đó đúng là cậu ta không suy xét đến chuyện này, nhưng đây cũng là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy thứ đó có thể thông minh đến vậy.
"Vậy giờ chúng ta làm sao.
" Ẩn Kỳ nhỏ giọng hỏi, nếu không đi được vào trong thì làm sao tìm ra manh mối.
"Đi xung quanh xem có cửa sau hay không, nơi này không có cửa sổ, vậy chỉ có thể tìm cửa sau mà thôi.
" Trương Trí thở dài nói, anh ta đúng là xui xẻo mà.
"Chia nhau ra, tôi sợ thứ đó sẽ nghe thấy tiếng bước chân của chúng ta, trước hết cứ làm rối loạn nó đã.
" Tử Lâm gật đầu nói rồi kéo theo cậu cùng nhau rời đi.
Bốn người còn lại nhìn hai người sau đó tự giác chia nhau ra mà đi.
Ký túc xá thật sự rất rộng, dù bọn họ chia nhau ra thì cũng chưa tìm thấy điểm cuối của nó, hoặc bọn họ đã bị lạc vào một tấm chắn nào đó.
"Chúng ta bị chặn rồi.
" Tử Lâm cùng cậu cứ đi lòng vòng một chỗ cũng gần năm phút rồi nhưng chưa thể đi ra, cậu ta có ánh nhìn rất tốt, nên nhanh chóng biết được cuối cùng có điểm nào kỳ lạ.
"Có vẻ như ác linh này có suy nghĩ rất phong phú.
"Cậu thở dài nói.
Tử Lâm cũng không khỏi mềm lòng "Đúng vậy, một đứa nhỏ rất tươi tắn.
"
Hai người nhìn nhau, tuy không ai nói ra ý định của mình nhưng chỉ cần nhìn vào mắt đối phương liền biết được đang suy nghĩ cái gì.
"Tôi nghĩ chúng ta có thể làm được.
" Cậu mỉm cười nói.
Tử Lâm bật cười "Suy nghĩ này thật nguy hiểm, nhưng đúng ý của tôi.
"
Nói xong cậu ta liền lôi từ trong túi ra một lá bùa, rồi niệm một câu chú sau đó ném nó đi.
Lá bùa bay giữa không trung sau đó giống như đụng vào thứ gì đó nhanh chóng dựng thẳng lên rồi bóc cháy.
Rất nhanh lá bùa chỉ còn lại một nhúm tro buội bay trong không khí, mà con đướng phía trước bọn họ củng trở lại bình thường, hai người lại tiếp tục đi về phía trước.
Đứng bên ngoài nhìn ký túc xá càng cảm nhận được sự