"Tôi...!Tôi chỉ muốn nói cậu có thể chạy...!Chạy chậm một chút hay không."
Nhìn thấy khuôn mặt đen như đấy nồi của Tử Lâm, Trương Trí không nhịn được mà nuốt môt ngụm nước miếng rồi lắp bắp giải thích.
"Tại sao anh lại ở đây." Tử Lâm tức giận nói, tại sao cậu ta lại nắm nhầm tay của anh ta.
Trương Trí khuôn mặt đầy bất đắc dĩ, anh ta cũng không hiểu sao chuyện lại thành ra thế này.
Khi nhìn thấy An Thành dường như muốn xông vào đánh Tử Lâm thì anh ta liền đi lên muốn chắn trước mặt hai người, dù sao ở nơi này anh ta cũng lớn nhất, có thể khá vô dụng trong khoản tìm ra lối thoát trong huy3t động nhưng trong khoản đánh đấm thì ít nhất có thể giúp được một hai.
Ai mà ngờ rẳng khi vừa đi lên thì nghe thấy tiếng của con quái vật đến gần, sau đó cánh tay anh ta bị người nắm lấy rồi kéo đi, bởi vì quá bất ngờ mà anh ta chẳng kịp phản ứng lại.
Bây giở nhớ lại hình như lúc ấy anh ta đứng khá gần cậu, cánh tay của hai người dường như chạm vào nhau, vì vậy Tử Lâm nắm nhầm tay thì cũng không mấy kỳ lạ.
"Không được, tôi phải tìm cậu ấy." Tử Lâm cũng không đợi anh ta trả lời mà nhanh chóng quyết định rồi xoay người chuẩn bị quay trở về.
Trương Trí nhanh chóng kéo cậu ta lại, khuôn mặt đầy nghiêm túc nói "Hay vì bây giờ cậu tìm kiếm khắp nơi trong rối loạn thì hiện tại cậu không nghĩ phá giải không gian này sẽ tốt hơn sao."
Tử Lâm trầm tư, cậu ta cũng biết như vậy sẽ tốt hơn, nhưng sự lo lắng dành cho cậu khiến cậu ta trở nên nóng nảy, bất an.
"Anh nói đúng."
"Không gian do la bàn bát quái tạo ra khá khó chơi, chỉ khi tìm được mắt xích của nó mới có thể phá giải được." Trương Trí thở phào một hơi rồi phân tích, đây là một trong không gian mà bọn họ đã được học khi còn rất nhỏ, nhưng để tạo ra không gian này cần phải có thiên phú tuyệt vời.
Một người trẻ tuổi mạnh mẽ như vậy mà lại bước trên con đường sai trái đúng là đáng tiếc.
Tử Lâm gật đầu đồng ý với cách nói của anh ta, đối với cậu ta không gian này phá rất dễ dàng, vấn đề là có đủ thời gian hay không, chỉ sợ những người lọt vào không gian này chưa kịp để cậu ta tìm được mắt xích thì đã chết hết rồi.
Nhưng dù vậy vẫn phải có một chút hy vọng, Tử Lâm không tiếp tục đứng ngây ngốc ở đây nữa mà nhanh chóng rời đi, cần phải tìm ra mắt xích càng nhanh càng tốt.
"Tân Tân, chờ tôi."
Trương Trí thấy Tử Lâm như vậy liền không nhiều lời mà đuổi theo, dù sao anh ta cũng khá lo lắng cho bạn trai nhỏ của cậu ta.
Hai người bắt đầu đi một cách vô định trong không gian độc lập này, không gian nơi này hoàn toàn không một chút biến đổi, dù bọn họ đã đi rất lâu rồi thì nó vẫn chỉ có một màu đen trải dai, bọn họ cũng chẳng phân biệt được nơi này là nơi nào, hay