Tử Lâm nghe ông ta nói xong liền bật cười, khuôn mặt đầy lạnh lẽo.
Trương Trí bên cạnh cũng không nhịn được mà lên tiếng nói "Xin hỏi ông đang ở thời đại nào rồi.
"
"Đúng là những người không hay xuống núi, chỉ biết định kiến cuộc sống của người khác.
"
Ẩn Cao cũng cười lạnh tiếp lời "Không phải sao, trong đầu những loại người này cũng chỉ biết nghĩ cách hại người mà thôi! Vu gia đáng lẽ đã bị tiêu diệt nếu không phải nể tình khi xưa tổ tiên của họ từng làm rất nhiều việc thiện thì giờ đây làm gì còn Vu gia nữa.
"
"Các ngươi là chó của Tử Lâm hay sao, chúng tôi đang nói chuyện với cậu ta đừng có mà xen vào.
" Vu Cẩn quát.
"Tôi không biết chúng tôi có b3nh hoạn hay không, nhưng tôi lại biết các ông là những kẻ điên! "Cậu nhếch môi lạnh lùng nói, tình yêu của bọn họ có thể không được người khác công nhận, nhưng cũng không có ai có quyền nói bọn họ là những kẻ b3nh hoạn.
Có thể bọn họ đã đi ngược lại với thế giới này, nhưng bọn họ không hề hối hận, với lại thời đại này cũng đã rất phóng khoáng với những người như bọn họ, vậy thì những kẻ trước mặt này làm sao có thể sỉ nhục bọn họ nữa đây.
Tử Lâm choàng tay ôm lấy cậu vào lòng khẽ cười "Đúng vậy chúng tôi làm sao b3nh hoạn bằng các người, những kẻ chỉ biết làm hại đến người khác.
"
"Hừ, miệng lưỡi trơn tru! " Người đàn ông trung niên khác hừ lạnh một tiếng "Ta cũng chẳng muốn nhiều lời với các ngươi, chịu chết đi.
"
Ông ta dứt lời liền ném một tấm bùa về phía bọn họ, tuy đã có chuẩn bị nhưng bọn họ không ngờ tấm bùa này lại có uy lực rộng như vậy, sáu người bọn họ đều bị hút vào bên trong.
"Để các ngươi đến bên ác linh của huy3t động này chắn chắn không thể thoát nổi đi.
" Vu Nhàn cười nói, hai người đàn ông trung niên lúc này mới đứng dậy cung kính khom người với hắn ta.
"Thiếu gia.
"
Vu Nhàn lạnh lùng ngồi xuống ghế gật đầu đáp lại "Các ông làm rất tốt, lần này tôi không tin bọn chúng còn có thể thoát ra ngoài.
"
Vu Cẩn đứng một bên ngơ ngác hỏi "Thiếu gia! "
"Ta chính là cháu trai của gia chủ hiện tại của Vu gia.
" Vu Nhàn lạnh nhạt giải thích, rồi hắn ta ra hiệu cho hai người đàn ông trung niên nói về những thứ đã tìm được bên trong căn biệt thự này.
Vu gia chưa bao giờ chia sẽ manh mối với người khác, cho dù bọn họ luôn miệng phủ nhận nhưng đúng là những manh mối đIều bị bọn họ phá hủy hết, đối với bọn họ những người khác có thoát được huy3t động hay không thì liên quan gì.
Sau khi hai người đàn ông trung niên nói xong liền đứng sang một bên chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo của Vu Nhan, tuy bọn họ hầu như nắm rõ tất cả manh mối, nhưng đến cuối cùng lối ra thực sự ở nơi nào chẳng ai có thể biết được cả.
Theo như nguồn tin bọn họ điều tra được thì hòn đảo này sẽ bị chìm xuống đại dương, tất cả những người bên trên đều bị chôn vùi, vậy có khi nào lối ra chính là một con thuyền đẩy xuống mặt biển hay không, nhưng bọn họ không thể nào chắc chắn được.
Vu Nhan đối với những thông tin này cũng có cách nhìn giống như vậy, sau khi suy nghĩ một lúc lâu, hắn ta liền để ba người đi kiếm tàu thuyền hoặc bè xung quanh hòn đảo.
Hắn ta không hề hay biết ở một góc nào đó bên trong căn biệt thự có hai nhóm người dùng thuật pháp của mình mà nghe được từ đầu đến cuối đoạn đối thoại của bọn họ.
Nhưng cho dù vậy hai nhóm người này cũng không hoàn toàn tin tưởng vào phán đoán của bọn họ, bởi vì thứ người khác nghi vấn bên trên hòn đảo này có rất nhiều, rốt cuộc ác linh là ai trong nhóm học sinh hoặc chính là một giáo viên nào đó bị lừa gạt đến đây.
Dù sao bọn họ cũng đã tìm thấy thông tin mà nhóm người Tử Lâm để lại, vì vậy bọn họ càng biết hơn về những điểm không