Đùng, đùng, đùng.
Bầu trời bên ngoài đỏ như máu, tiếng sấm chớp vang vọng khắp nơi, một tia chớp đánh xuống trúng vào cái cây bên đường.
“Tinh… tang… tang, không… ai… động…"
Tiếng hát của trẻ con vang bên tai, nhưng không thể nghe rõ lời của bài hát, chỉ nghe thấy tiếng chạy nhảy cùng tiếng cười đùa đầy ghê rợn khiến người khác hoảng sợ.
“Tân Tân.
”
Giọng nói của Tử Lâm vang lên bên tai cắt đứt tiếng hát mà cậu nghe thấy, ánh mắt cậu động đậy vài cái rồi từ từ mở ra, trước mặt cậu là khuôn mặt mỉm cười của cậu ta, hai tay cậu ta vòng quanh eo cậu ôm lấy cả người cậu vào lòng.
“Chào buổi sáng.
” Tử Lâm hôn một cái vào mặt cậu dùng giọng địu đầy cưng chều nói.
“Bỏ tôi ra.
” Cậu không thèm để ý cậu ta, lạnh lùng ra lệnh.
Từ sau khi xác định quan hệ cậu ta luôn dính lấy cậu, giọng nói lúc nào cũng đặc quýnh mà làm nũng làm nịu khiến cậu không tài nào hiểu nổi rốt cuộc khuôn mặt lạnh lùng đầy lãnh đạm khi cậu ta đối mặt với người khác là tại sao, nhưng một khi quay đầu nhìn cậu thì chẳng khác nào một chú cún to bự lúc nào cũng cụp tai xuống tỏ vẻ đáng thương.
“Nhưng mà, nhưng mà tôi sợ.
” Tử Lâm bỉu môi hai tay càng siết chặt.
“Hử.
” Cậu nhướn mày nhìn cậu ta, nhìn thấy cậu như vậy cậu ta liền không cam lòng nhưng vẫn chấp nhận buông tay ra, nhưng vẻ mặt đầy tủi thân nhìn cậu.
“Ghê tởm.
” Một giọng nói chanh chua vang lên.
Giọng nói phát ra từ một chàng trai có khuôn mặt thanh tú, đôi mắt to tròn long lanh, cậu ta đứng cách bọn họ khoản năm bước chân bên cạnh có ba chàng trai dáng người to con, khuôn mặt cũng rất tuấn tú, ánh mắt ba người nhìn chàng trai đầy nghiêm cẩn.
Cậu cùng Tử Lâm làm như chẳng nghe thấy mà bắt đầu quan sát xung quanh, nhưng cả hai vẫn đứng bên cạnh nhau chẳng hề tách nhau ra, hậm chí đứng cách nhau chỉ khoảng một ngón tay mà thôi.
Chàng trai sau khi nói xong thấy hai người chẳng để ý đến cậu ta liền tức giận hừ lạnh một tiếng.
Lúc này xung quanh bọn họ những người khác cũng nhanh chóng mở mắt ra.
Tổng cộng gòm mười sáu người bên trong huy3t động, hiện tại bọn họ đều đang đứng bên trong một cái rừng cây, xung quanh cây cối gậm rạp, trên đầu là sấm chớp đình tai nhứt óc.
Cậu cùng Tử Lâm cũng không quá quan tâm những người bên cạnh, sau khi quan sát xung quanh nơi bọn họ đang đứng liền nhắm đến một vị trí rồi nhấc chân rời đi, hai người đi chẳng thèm nói với bất kỳ ai câu nào cả.
Những người khác vừa mở mắt còn chưa kịp thích ứng hoàn cảnh xung quanh đã thấy có người rời đi liền không do dự mà đi theo sau, đối với những người vào huy3t động nhiều lần như bọn họ thì có thể chắc chắn nếu như tách ra đi riêng vào ngày đầu tiên thì chắc chắn sẽ có người chết, vì vậy cách tốt nhất nên đi cùng nhau.
Chàng tai thấy tất cả mọi người đều đi theo hai cái tên ngứa mắt kia liền không khỏi bĩu môi nói “Làm màu, ngu ngốc.
”
“Cậu chủ, chúng ta tốt nhất cũng đi theo đi.
” Một trong ba chàng trai to con nhỏ giọng nói, bọn họ cũng thật sự