Vào ngày thứ 3 tập luyện, Hạ Vũ đã thành thạo các động tác hơn.
Dưới sự chỉ dạy tận tình nhẹ nhàng cẩn thận không quát mắng của Nguyệt Dực, cậu cảm thấy mình là người may mắn nhất trên đời...
"Bạn A sai chân! B nâng tay cao hơn! Hai cậu kia không muốn tập thì theo tôi gặp thầy!" Giọng nói oang oang xé tan không khí sáng sớm đẹp trời.
Nguyệt Dực không thèm quan tâm vẫn ôm eo nhảy cùng Hạ Vũ.
Con bé này một khi đã động đến chuyên môn của nó thì không ai có thể ngăn cản, đúng là con quỷ sống.
"Dừng lại chút, em phải hạ hỏa cho cô ấy." Các bạn học quá đáng thương.
Đúng là bọn họ có hơi không tập trung nhưng có lẽ nên nhẹ nhàng nhắc nhở.
Nguyệt Dực mặt dày không biết xấu hổ "Hôn anh một cái." Tay vẫn sờ sờ vuốt vuốt eo nhỏ.
Hạ Vũ bắt lấy cái tay của anh, "Ở đây không được, về kí túc sẽ làm." Nguyệt Dực mỉm cười nhìn cái tai đỏ ửng của cậu "Vì em dễ thương nên anh mới đồng ý."
Hạ Vũ cầm chai nước lạnh đến đưa cho cô "Uống nước hạ hỏa.
Các cậu ấy là lần đầu tập luyện, cậu đừng mắng, đối xử nhẹ nhàng hơn được không? Mọi người ai đều căng thẳng, sẽ không có hiệu quả."
Cô nàng một hơi uống hết nửa chai nước, gật đầu "Tớ biết rồi, là bệnh nghề nghiệp, có hơi khắt khe."
Các bạn học nhìn cậu bằng ánh mắt biết ơn, ngày nghỉ đi tập đã là cực hạn của bọn họ.
Ai bảo quyền lực đều là cô nắm, bầy tôi tớ như bọn họ chỉ biết cam chịu nghe theo.
Cuối giờ, mọi người rủ nhau đi karaoke cho khuây khỏa, và đương nhiên, lọt lại hai người.
"Đàn anh, đi cùng tụi em đi.
Hạ Vũ, cậu phải đi, cậu đã hết quyền từ chối." Các bạn học léo nhéo bên tai hai người.
Hạ Vũ không hứng thú với karaoke, cả người nhớp mồ hôi, chỉ muốn về tắm rửa sạch sẽ sau đó lên giường ngủ một giấc.
Nguyệt Dực vốn chỉ hứng thú với Hạ Vũ, phũ phàng từ chối, quay lưng kéo Hạ Vũ đi cùng.
"Hai người bọn họ có phải quá thân nhau?"
"Mày chưa biết gì hả? Hai người đó là một đôi! Nhìn là biết, đồ đầu gỗ."
"Chưa nghe truyền thuyết nếu bạn bắt được Hạ Vũ, bạn sẽ được tặng thêm Nguyệt Dạ."
"Nếu làm người yêu Nguyệt Dực.
Bạn nói bạn thích uống trà sữa, Nguyệt Dực sẽ nói rằng Hạ Vũ thích uống nước mát; bạn nói rằng bạn muốn ăn một bữa trưa thịnh soạn, Nguyệt Dực sẽ nói rằng anh ấy phải nấu cơm cho Hạ Vũ; bạn nói rằng lần thi này kết quả của bạn không tốt, Nguyệt Dực sẽ nói rằng Hạ Vũ của anh giỏi hơn bạn, đứng thứ nhất; bạn nói rằng bạn muốn đi xem phim, Nguyệt Dực sẽ nói rằng anh bận phải chăm sóc Hạ Vũ."
Hạ Vũ và Nguyệt Dực bị các bạn đem ra làm đề tài thảo luận không hề hay biết gì, anh còn đang lo sẽ bắt Hạ Vũ hôn ở đâu trước đây? Làm gì có thời gian dành cho mấy chuyện nhảm nhí.
Vừa về đến kí túc xá, Hạ Vũ đã bị đè lên cửa hôn.
Lưỡi của anh luồn vào trong miệng cậu, bắt đầu vuốt ve từ vùng da trơn trượt ở eo lên, cánh tay trái của cậu bị anh đè trên đầu, tư thế hai người thân mật ghé sát giống như một đôi uyên ương.
Ngón tay linh hoạt lại trượt xuống, bàn tay trơn nhẵn bao lấy