Diệp Thanh Linh khôi phục trí nhớ rồi, em ấy sẽ nghĩ thế nào?
Lúc Diệp Thanh Linh phản ứng được Thời Vũ vừa nói gì xong, đôi mắt cô bỗng chốc sáng lên, hoan hô một tiếng, nhảy lộc cộc vòng qua đầu xe rồi ngồi vào ghế phụ: "Chị Thời, em biết chị là tốt nhất mà!"
"Địa chỉ ở đâu." Thời Vũ không để ý Diệp Thanh Linh, chỉ nhàn nhạt mà hỏi.
Diệp Thanh Linh bấm mở bản đồ tự động, nhanh chóng nhập địa chỉ vào, vị trí của công ty Truyền Thông Tinh Nguyệt cách Thời Thị tập đoàn không xa, chỉ tầm mấy trăm mét.
Thời Vũ ghé mắt nhìn một cái liền dẫm chân ga, xuất phát.
Dọc theo đường đi, Diệp Thanh Linh vẫn liên tục ngân nga mấy câu hát.
Đến tòa nhà của công ty Tinh Nguyệt, Thời Vũ tắt máy nhưng chưa bấm mở khóa cửa xe: "Diệp Thanh Linh, em cầm hợp đồng rồi đừng có ký vội, em đem đến công ty gặp chị, chị nhờ luật sư kiểm tra lại một lần cho em rồi hẳn tính tiếp.
Để không thôi em ký cả giấy bán thân mà em cũng không hay."
"Dạ!" Diệp Thanh Linh tươi cười rạng rỡ, "Cảm ơn chị Thời."
Thời Vũ vẫn chưa chịu mở cửa xe, bỗng nhiên, cô mở khóa dây an toàn của mình, cúi người, dựa lại gần Diệp Thanh Linh, giống như đang chui vào lòng ngực của Diệp Thanh Linh.
Diệp Thanh Linh hơi cúi đầu một chút, thấy gương mặt của Thời Vũ đã gần trong gang tấc.
Lúc này, đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Thời Vũ hơi cong lên, trong đó hiện ra một chút cảm xúc nhu hòa hiếm gặp.
Đôi mắt đào hoa này đáng lẽ phải mang đến cho người ta cảm giác đa tình, nhưng vì nằm trên gương mặt Thời Vũ, nó chỉ có thể làm người ta cảm thấy lạnh lẽo, sợ hãi.
Nhưng lần này lại ngoại lệ, lúc hai người đối diện, Diệp Thanh Linh cảm nhận được sự dịu dàng, lại kèm thêm chút nhu nhược không tả được bằng lời trong đôi mắt của Thời Vũ, quyến rũ đến lạ thường.
Bên trong xe, mùi trầm hương nhàn nhạt trên người Thời Vũ, trong nháy mắt đã ập đến Diệp Thanh Linh.
Cổ họng của Diệp Thanh Linh tự nhiên lại khát khô, ánh mắt cũng trở nên mơ hồ.
Lại là cảm giác đó, không gian chật hẹp trong xe lại trở nên kỳ kỳ, khiến cho cơ thể của cô thấy ngứa ngáy, muốn làm chuyện gì đó.
Nhưng cô lại không biết cuối cùng là mình muốn làm gì.
Bỗng nhiên, Thời Vũ ngẩng đầu, khóe môi lại như vô tình lướt qua sườn mặt của Diệp Thanh Linh.
"Hừm...!" Ngay lập tức, Diệp Thanh Linh đã cảm thấy trên má mình hơi ngưa ngứa, nhẹ nhàng hừ một tiếng, đôi mắt cũng mắt đầu ngấn lệ, mơ hồ.
"Cạch cạch" một tiếng.
Khóa dây an toàn của cô được Thời Vũ bấm mở.
Tình cảm trong mắt của Thời Vũ cũng tan biến, cứ như thế mà lui lại ghế lái, giống như từ nãy đến giờ không có chuyện gì xảy ra, thản nhiên nói: "Tới rồi, em xuống đi."
Nên là...!Lúc nãy Thời Vũ dựa gần như vậy, chỉ để...!giúp cô mở dây an toàn?
Diệp Thanh Linh "Dạ" một cách ngốc nghếch, tạm biệt Thời Vũ một cách ngốc nghếch, đi ra khỏi chỗ đậu xe một cách ngốc nghếch, mãi cho đến khi bước vào sảnh công ty Truyền Thông Tinh Nguyệt thì não mới nhảy số lại bình thường.
Lạ thật, mới vừa nãy như kiểu...!như kiểu bỗng nhiên bị thiếu oxy vậy.
.......!
Kế tiếp, tất cả mọi chuyện đều diễn ra rất suôn sẻ.
Ông chủ của công ty Truyền Thông Tinh Nguyệt, Chu Phá Quang, vì muốn thể hiện thành ý của mình mà nói chuyện nghiêm túc với Diệp Thanh Linh suốt cả buổi sáng, phân tích cho cô nghe về hoạch định trong tương lai.
Giữa trưa, Diệp Thanh Linh, Hoàng Tiểu Dật, Chu Phá Quang cùng nhau ăn bữa cơm, Chu Phá Quang thanh toán.
Buổi chiều, Diệp Thanh Linh trở về Tinh Nguyệt, sau khi hai bên thống nhất điều chỉnh một số điểm trong hợp đồng, Diệp Thanh Linh cầm túi tài liệu đến tìm luật sư của Thời Vũ kiểm tra lại thêm một lần nữa, cuối cùng xác nhận không có sai sót gì cô mới trở lại ký tên.
Theo lý thuyết, trước khi công ty và nghệ sĩ tiến hành ký hợp đồng có thể nhờ luật sư xem trước.
Nhưng không ít công ty đã lợi dụng sự thiếu hiểu biết của nghệ sĩ, dùng điều khoản bí mật để ép họ, rất nhiều nghệ sĩ cũng sợ để lại ấn tượng không tốt với công ty trong sự nghiệp, có khi về sau bọn họ sẽ bị công ty xử lý kiểu tuyết tàng(*), thế thì coi như xong đời, chính vì vậy mà bọn họ cũng xem như tự đặt bút ký vào giấy bán thân.
Chu Phá Quang hoàn toàn không hề bất mãn với việc Diệp Thanh Linh cầm hợp đồng đi ra ngoài, ngược lại, anh nhìn theo bóng dáng của Diệp Thanh Linh đang bước đi ngày càng xa, lại kích động mà tặc lưỡi một cái: "Tiểu Dật, công ty bọn mình nhặt được kho báu rồi! Chờ chút nữa em ấy về ký hợp đồng xong, tụi mình đi ra ngoài ăn một bữa! Anh trả tiền!"
Đôi mắt của Hoàng Tiểu Dật cũng lóe sáng: "Đương nhiên rồi, Thanh Linh là người mà em xem trọng cơ mà, chờ sau này Diệp Thanh Linh nổi tiếng rồi, ngoại trừ phần trăm hoa hồng ra thì anh phải tăng lương cho em đó nha."
.......!
Khi Diệp Thanh Linh bước vào tòa nhà Thời Thị, vừa khéo là ngay giờ cao điểm, cô đi thẳng đến tầng cao nhất, bước đến trước văn phòng của Thời Vũ cũng chưa thấy ai chú ý đến cô.
Diệp Thanh Linh đứng ngay cửa, cô hơi hồi hộp mà siết chặt túi da, nhẹ nhàng gõ.
Rất nhanh, bên trong đã truyền đến âm thanh lạnh lẽo của Thời Vũ: "Vào đi."
Diệp Thanh Linh đẩy cửa bước vào, Thời Vũ còn đang bận lật xem những tài liệu ở trên bàn, đầu cũng chưa hề ngẩng lên một cái, cất lên câu mệnh lệnh vừa rắn rỏi vừa lạnh lùng: "Là tài liệu thì để lên bàn."
Diệp Thanh Linh ngơ ngác.
Tuy là tính tình của Thời Vũ không được tốt lắm, nhưng đây là lần đầu tiên mà Thời Vũ dùng giọng "bề trên" như thế để nói chuyện với Diệp Thanh Linh.
Ngay cả không khí xung quanh Thời Vũ cũng tỏa ra sự mạnh mẽ, xa cách, điều này khiến cho Diệp Thanh Linh cảm thấy lạ lẫm, bản năng của cô có chút sợ hãi.
Ngay cả khi tỉnh lại sau tai nạn, lần đầu tiên mà Diệp Thanh Linh thấy Thời Vũ cũng không sợ hãi đến thế.
"Chị Thời?" Giọng của Diệp Thanh Linh đột nhiên có chút nhu nhược.
Đôi tay đang lật tài liệu của Thời Vũ chợt dừng lại, nhíu mày, ngẩng đầu: "Diệp Thanh Linh?"
Trong giây phút thấy được gương mặt của Diệp Thanh Linh, vẻ mặt của Thời Vũ lập tức đã dịu lại, cách nói chuyện cũng nhẹ nhàng hơn, cô nhấp một ngụm cà phê: "Em nhấc cái ghế lại đây ngồi đi, lúc nãy chị còn tưởng là thư ký Vương."
Diệp Thanh Linh nhìn xung quanh văn phòng, nhấc một cái ghế trong khu làm việc lại rồi ngồi xuống bên cạnh Thời Vũ, động tác vẫn mang theo chút sợ hãi.
Thời Vũ để ý thấy vậy nên nhẹ nhàng cười một tiếng: "Sao vậy, sợ chị như lúc nãy hửm?"
"Dạ..." Diệp Thanh Linh buồn rầu gật đầu.
"Ai bảo em lại gõ cửa." Thời Vũ nói chuyện có chút không kiên nhẫn, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai của Diệp Thanh Thanh, vỗ vỗ như đang an ủi.
Diệp Thanh Linh như ý thức được gì đó, đôi mắt sáng lên: "Chị Thời, lúc trước em vào văn phòng của chị, chưa bao giờ gõ cửa ạ?"
Mà hôm nay cô lại gõ cửa, cho nên Thời Vũ cứ tưởng là nhân viên khác, vì vậy nên mới hung dữ như thế?
Thời Vũ "chậc" một tiếng, không nói gì thêm.
"Vậy là chuẩn rồi?" Diệp Thanh Linh cười nheo mắt, trong lòng tự nhiên lại thấy ngọt ngào, không còn sợ chút nào.
Cô nghiêng người về phía trước một ít, dựa lên người của Thời Vũ rất tự nhiên, cười xán lạn: "Chị Thời, chị đối xử với em thật tốt."
"Biết là được." Thời Vũ đưa mắt nhìn túi tài liệu trong tay của Diệp Thanh Linh, dừng lại trên đó một chốc, "Đem hợp đồng đến rồi?"
"Dạ!" Diệp Thanh Linh gật đầu thật mạnh, đưa túi tài liệu cho Thời Vũ xem.
Thời Vũ nhận chiếc túi đang đóng chặt, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn đó, ngón tay cũng không tự giác mà siết chặt như muốn để lại dấu tay.
Diệp Thanh Linh nhìn góc nghiêng lạnh như nước đá của Thời Vũ, trong lòng có chút sợ hãi không biết có phải một giây sau Thời Vũ sẽ xé toạt cái túi này ra không?
Nhưng cuối cùng, Thời Vũ không hề mở chiếc túi đang đóng kín này ra xem một cái, cô chỉ ném bừa lên bàn, cúi đầu bấm mấy số trên điện thoại, gọi luật sư của phòng pháp vụ đến.
Rất nhanh, chị gái luật sư đã chạy đến, Thời Vũ lạnh nhạt chỉ chỉ chiếc túi đang đóng kín ở trên bàn: "Giúp em ấy nhìn thử xem có vấn đề gì không."
"Vâng." Luật sư mở túi ra, sau khi nhìn nội dung trên hợp đồng liền kinh ngạc mà ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thanh Linh một cái, ánh mắt lại mau chóng chuyển về phía hợp đồng, nghiêm túc nói: "Sếp Thời, thư ký Diệp, không có vấn đề gì."
Diệp Thanh Linh hoan hô một tiếng.
Thời Vũ lại thất thần mà lật tài liệu, lông mày khẽ nhíu lại.
Vừa rồi cô đã tra qua bối cảnh của Truyền Thông Tinh Nguyệt.
Đây đúng là một công ty nhỏ, người đứng đầu là cậu ấm từ phương khác đến, tên Chu Phá Quang, Thời Vũ không quen biết anh ta, nhưng nếu cô muốn thì có thể mắc nối với cha mẹ của anh ta.
Còn về cái công ty Truyền Thông Tinh Nguyệt này, đối với Thời Vũ, nó không đáng để nhắc tới, nếu muốn mua thì cũng không thành vấn đề.
Thật ra chuyện hợp đồng có an toàn hay không, Thời Vũ thấy cũng không quan trọng lắm, cơ bản là cô không thèm để ý.
Thứ mà cô để ý chính là cho dù Diệp Thanh Linh có ký hợp đồng với Tinh Nguyệt thì cô vẫn sẽ có cách nắm Diệp Thanh Linh thật chặt trong tay.
Nếu Truyền Thông Tinh Nguyệt không phải là công ty cỏn con, không có chống lưng thì cho dù hợp đồng có như thế nào thì Thời Vũ cũng sẽ không đồng ý cho Diệp Thanh Linh ký.
.......!
Diệp Thanh Linh đang định cầm hợp đồng rời đi thì Thời Vũ xoa xoa giữa mày, cuối cùng, cô mới rời mắt khỏi đống tài liệu, ngẩng đầu: "Diệp Thanh Linh."
"Dạ, chị Thời?" Diệp Thanh Linh ngoan ngoãn nhìn cô ấy.
"Chờ tí nữa em ký hợp đồng xong, em về lại đây với chị." Nhìn ánh mắt ngốc nghếch của Diệp Thanh Linh, Thời Vũ dịu dàng giải thích: "Tối nay mình cùng nhau ăn bữa cơm để chúc mừng em."
"Dạ!" Diệp Thanh Linh nhào tới, ôm Thời Vũ một cái thật mạnh, "Cảm ơn chị Thời!"
Thời Vũ xoa xoa đầu cô ấy dù động tác không thuận lợi cho lắm.
"Ngoan."
.......!
Quá trình ký hợp đồng diễn ra rất thuận lợi, chỉ tầm nửa tiếng đồng hồ sau Diệp Thanh Linh đã chạy về tới văn phòng của Thời Vũ.
Trước khi đẩy cửa ra, Trương Y bỗng nhiên gọi cô lại: "Tiểu Diệp, sếp Thời đang họp, cô ấy bảo nếu em chờ trong văn phòng một mình thấy chán, thì em có thể vào phòng nghỉ của cô ấy ngủ một chút."
"Dạ, cảm ơn chị Trương." Diệp Thanh Linh đi vào trong, thấy văn phòng trống rỗng, thở dài thường thượt, cuối cùng cô chọn vào phòng nghỉ của Thời Vũ.
Trong căn phòng kín mít này có một mùi trầm hương nhàn nhạt, ngửi thấy rất thoải mái.
Đập vào mắt là một chiếc sô pha mềm mại, còn có cả một chiếc giường nhỏ, tầm một mét năm, đủ hai người nằm, chăn được gấp rất chỉnh tề, vừa nhìn đã muốn nhào lên làm cho nói rối tung beng.
Rõ ràng là trong phòng không có ai, Diệp Thanh Linh cũng không nhớ lúc trước đã xảy ra chuyện gì ở trong căn phòng này, nhưng cô lại cảm thấy rất câu nệ, cô siết nắm tay lại, ánh mắt cũng trở nên sợ hãi.
Cô đi đến mép giường một cách cẩn thận, ngón tay ấn ấn lên đó, mềm thật.
Nhưng Diệp Thanh Linh lại không nằm lên, đắn đo một hồi cô lại xoay người ngồi vào ghế sô pha nhỏ.
Cô cũng không biết tại sao, nhưng bản năng của cô mách bảo...!Chiếc sô pha nhỏ này mới là vị trí thuộc về cô.
Diệp Thanh Linh nằm cuộn tròn trên chiếc sô pha mềm mại, vì buồn chán nên chơi điện thoại một hồi, nằm ngửi mùi trầm hương thoang thoảng lại cảm thấy có chút buồn ngủ.
Diệp Thanh Linh tiện tay mở một video ra, nghe nhạc một chút đã ngáp dài, đôi mắt càng ngày càng mông lung, cô lệch đầu qua một bên ngủ say, điện thoại cũng rơi xuống sô pha.
Sau khi Thời Vũ họp xong, lúc quay về phòng đã thấy cảnh tượng như thế.
Diệp Thanh Linh đáng thương, nằm co ro trên chiếc cô pha bé xíu, tóc trên đầu còn lộn xộn, chỉa ra ngoài lung tung, gương mặt còn đang vùi vào trong gối, thấy không rõ biểu cảm.
Mà trên chiếc giường to bên cạnh, chăn vẫn được gấp gọn gàng, không hề có chút dấu hiệu nào là đã được động qua.
Điện thoại của Diệp Thanh Linh còn đang nằm trong góc sô pha, trên đó vẫn còn đang phát một bài nhạc tình yêu đau khổ, Thời Vũ lập tức đã nhận ra được, đây là giọng của Diệp Thanh Linh.
Trong khoang miệng của Thời Vũ tràn ra sự cay đắng, đầu ngón tay của cô lướt qua vải của sô pha, hơi run rẩy một chút.
Diệp Thanh Linh...!Em ấy...!nhớ lại rồi sao?
Nếu không...!tại sao lại ngủ trên sô pha?
Thời Vũ cụp mắt, ma xui quỷ khiến mà nhặt điện thoại của Diệp Thanh Linh, mà hình điện sáng lên, không có cài mã khóa.
Bên trên là giao diện của một chiếc video, tiêu đề là "Livestream ngày 20 tháng 7 của Cô Linh".
Trên màn hình có đầy những bình luận đang lướt qua, tuy Thời Vũ không biết mấy cái này có nghĩa là gì, nhưng nhìn thấy cũng đoán được sơ sơ.
Ngày 20 tháng 7 là ngày đầu tiên mà Diệp Thanh Linh bỏ nhà đi, cũng chính là ngày cô ấy lên mạng "hát rong".
Mà chiếc video này đang phát lại livestream của ngày hôm đó, từng bài từng bài một phát lên, những bài ca đau khổ đến tận đáy lòng.
Thời Vũ tưởng tượng đến cảnh Diệp Thanh Linh đã làm cái trò