Để lại một vết son môi.
Không biết cuối cùng có phải là do Diệp Thanh Linh căng thẳng thật hay không, nhưng khi cô hát câu đầu thì đúng là trong hơi thở có mang theo một chút ngập ngừng.
Lúc cô rũ mắt, sự rối rắm trong ánh mắt cũng lộ ra một ít.
Tuy vậy, không ai thấy có vấn đề gì cả, ngược lại, bọn họ lại thật lòng sinh ra cảm giác trìu mến đối với người thiếu nữ đang đứng trên sân khấu, thậm chí còn có người hồi hộp mà nín thở chờ đợi câu tiếp theo của cô.
Từng câu một vang lên.
Sự ngập ngừng dần biến mất, nhịp điệu cũng dần dần theo tiếng trống đệm mà trở nên vui sướng.
Diệp Thanh Linh ngước mắt nhìn về phía khán giả, nhìn về phía màn ảnh, đôi mắt đen lay láy tràn đầy ý cười, rực rỡ như một khu vườn đầy hoa.
Cô vừa hát vừa đi một cách thoải mái trên sân khấu.
Dù khán giả không hiểu được ca từ của khúc sơn ca, nhưng bọn họ như thấy được một cô bé ngây thơ hồn nhiên, vô lo vô nghĩ, cô bé đang tự do mà chạy thật nhanh, hít thở nguồn không khí tươi mát.
Tựa như nghe được tiếng chim hót trên núi, tiếng sói tru trong rừng, tiếng suối chảy róch rách và cả tiếng cỏ cây lay động trong gió.
Ánh sáng xanh biển của gậy huỳnh quang lại theo tiếng hát mà bắt đầu đong đưa thật vui vẻ.
.......!
Khi giọng hát của Diệp Thanh Linh cất lên, không chỉ có sân khấu, mà những thí sinh trong phòng nghỉ cũng đồng loạt ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh Linh trên màn hình trực tiếp, thậm chí còn có người đứng bật dậy, há hốc miệng kinh ngạc.
"Trời, má....!" Còn có người vì quá bất ngờ mà thốt ra tiếng khàn khàn, "Này cũng quá..."
"Quá ao chình...!"
Sắc mặt của những người được phía nhà đầu tư nhét vào trong nháy mắt đã trở nên đỏ bừng, vô cùng khó coi.
Lúc nãy Lý Hạ Trà ở trong cánh gà cũng nghe được giọng hát của Diệp Thanh Linh, tâm trạng của hắn rất bực tức, rốt cuộc đẩy được cửa phòng nghỉ ra thì vẫn nghe thấy tiếng của Diệp Thanh Linh ở bên trong.
"Đậu má."
Hắn mắng một câu rồi đột nhiên đóng cửa bước ra ngoài.
Lý Hạ Trà đen cả mặt, không biết là đang nhắn tin Wechat cho ai, hắn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một hồi, nụ cười nham hiểm lại bắt đầu hiện lại trên gương mặt của hắn lần thứ hai.
Cho dù Diệp Thanh Linh hát hay đến đâu cũng vô dụng thôi, dù sau vị trí quán quân cũng đã được đàm phán nội bộ rồi.
.......!
Trên sân khấu.
Sau khi đoạn nhạc đệm nhịp trống biến mất, nhịp điệu cũng từ vui vẻ trở về với kiểu ngân kéo dài như lúc mở đầu, cảm giác vừa linh hoạt lại vừa kỳ ảo.
Vả lại, hơi thở của Diệp Thanh Linh tựa như mang theo một chút ngập ngừng khó tả lần hai, lúc ánh mắt cô lay động làm lộ ra cảm xúc khiến cho người ta nhìn thấy mà đau cả lòng.
Ban đầu, khán giả còn tưởng là do cô hồi hộp quá, nhưng lúc này, tất cả mọi người đều đã nhận ra là do Diệp Thanh Linh cố tình hát như thế.
Câu cuối cùng, tiếng ngân vang khắp sân khấu như gợn nước lăn tăn, từng tầng một khuếch tán khắp nơi.
Sau khi Diệp Thanh Linh hát xong, cô mỉm cười nhìn khán giả và ban giám khảo rồi cúi gập người.
Toàn bộ trường quay im lặng đến đáng sợ, một chốc sau mới có một vị giám khảo nữ tuổi trung niên hoàn hồn, vỗ vỗ ngực, kích động đứng bật dậy: "Cái cô Diệp, Diệp..."
Vị giám khảo này là một nghệ sĩ gạo cội rất nổi tiếng trong giới âm nhạc - Tịch Văn, tuy là tính cách của bà nhìn qua có hơi khó đoán, thích gì làm nấy, nhưng địa vị trong giới lại rất cao, những giải thưởng âm nhạc từ nhỏ cho tới lớn, từ trong nước ra nước ngoài thì bà ấy đều đã được cầm qua.
Suốt mấy năm nay, Tịch Văn đã gần như ở ẩn, cũng không biết làm sao mà chương trình có thể mời được bà.
"Cô gọi em Thanh Linh là được rồi ạ." Đôi mắt Diệp Thanh Linh cong lên, ý cười nhẹ nhàng.
"Thanh Linh!" Vị giám khảo kia vì kích động mà thở mấy hơi, cuối cùng mới bình tĩnh lại được, "Em hát thật sự quá...!Phải nói sao nhỉ, kiểu làm cho tôi kinh ngạc quá! Lúc đầu tôi không có định đến làm giám khảo của《Giọng Hát Nội Lực》đâu, không ngờ tôi lại gặp được một hạt giống tốt như em, thật sự là bất ngờ quá thể!"
Khi Tịch Văn nói xong, khán giả và những vị giám khảo khác cũng phục hồi tinh thần lại, những tiếng hoan hô reo hò bắt đầu vang lên.
Diệp Thanh Linh nhẹ nhàng nhấp môi cười, không hề có chút sợ hãi, cũng không hề có chút tự cao: "Cảm ơn ban giám khảo, cảm ơn mọi người."
Sau khi Diệp Thanh Linh hát bài này xong, lời nhận xét của ban giám khảo đưa ra dài hơn tất cả những thí sinh trước.
Tuy nói nhận xét, nhưng thật ra là nói thay phiên khen ngợi thì đúng hơn.
Lúc khen xong, đôi mắt của bà Tịch Văn còn sáng rực lên, hỏi một câu: "Tiểu Thanh Linh, ca từ của bài sơn ca mà em vừa trình bày có nghĩa là gì nhỉ? Em có thể giải thích cho mọi người nghe không?"
Chỉ nói tới nói lui mấy câu thôi mà cách Tịch Văn gọi Diệp Thanh Linh đã trở nên thân mật hơn, còn được thêm một chữ "Tiểu" trước tên nữa.
"Đương nhiên là được ạ." Diệp Thanh Linh cười khẽ, giải thích, "Quê của em là ở trên một ngọn núi của Xuyên Thành, đây cũng là khúc sơn ca của nơi em sống, lời bài hát đang kể về câu chuyện của một cô bé lần đầu bước ra khỏi ngọn núi cao để tiến vào thành thị ạ."
"Thì ra là vậy, nói như thế, thì đoạn bắt đầu lẫn đoạn kết thúc của bài này, cái cảm giác sợ hãi ấy, thật ra là cảm nhận của cô bé đó khi lần đầu đến thành thị nên vừa thấy lạ lẫm, vừa thấy sợ hãi?" Tịch Văn tự hỏi một hồi, "vậy đoạn giữa..."
Diệp Thanh Linh gật đầu, bổ sung thêm: "Đoạn ở giữa là lúc cô ấy hồi tưởng về cuộc sống lúc còn trên núi, một cuộc sống vô lo vô nghĩ ạ."
Cô vừa nói xong thì Tịch Văn liền vỗ tay cười lớn, một vị giám khảo ngồi bên cạnh cũng không nhịn được mà nói: "Thanh Linh, lúc em hát cái đoạn đấy, tôi còn có cảm giác là tôi đang đi theo em lên núi."
"Thanh Linh, em là sinh viên mới ra trường của Học Viện Âm Nhạc Hải Thành à? Chuyên ngành của em là thanh nhạc hay sao?" Có người hỏi.
Diệp Thanh Linh: "Dạ không, em học ngành Âm Nhạc Biểu Diễn ạ."
"Bảo sao." Vị giám khảo đó vỗ vỗ tay, "Khi em bắt đầu hát, không chỉ có chất giọng, mà ngay cả thần thái, động tác, biểu cảm cũng thể hiện được rất rõ nét hình ảnh của người thiếu nữ ngây thơ trong bài."
Ban giám khảo lại khen thêm mấy câu, sau đó là đến phần chấm điểm.
Quy tắc chấm điểm của vòng đầu tiên rất đơn giản, quyền chấm điểm thuộc về ban giám khảo và cả khán giả trong trường quay, nhưng điểm của giám khảo chiếm tỷ trọng cao hơn.
Tạm thời, Diệp Thanh Linh sẽ rời khỏi sân khấu, sau khi tất cả mọi người ghi hình xong thì sẽ công bố điểm và vị trí xếp hạng.
Trên đường đến phòng nghỉ, Diệp Thanh Linh vô tình thấy được vị ca sĩ số 06, người đã hát bị crack trước đó, còn đang ngồi xổm ôm mặt nghẹn ngào ở một góc hành lang.
Một chàng trai cao to mét tám lại đang cuộn tròn người nức nở thở không ra hơi.
Lúc trang điểm ban chiều, Diệp Thanh Linh vừa khéo nghe được anh ta đang tập luyện ở bên ngoài, thật ra là kỹ thuật của anh ta cũng không tệ, chất giọng cũng đặc biệt, nhưng mà phần crack trên sân khấu chắc chắn sẽ khiến điểm của anh ta không thể cao được rồi.
Vì Diệp Thanh Linh bị mất trí nhớ nên Hoàng Tiểu Dật đã dặn tới dặn lui, nói hoài nói mãi, cái ngành này rất khốc liệt, cho dù bình thường cô có thể hiện tốt tới đâu thì khán giả cũng chỉ nhìn thấy, cũng chỉ nhớ đến một vài phút ngắn ngủi của cô trên sân khấu.
Vật đổi sao dời, chỉ cần trên sân khấu có chút sai sót thôi thì tất cả sự nổ lực sẽ trở nên hoang phí.
Vốn dĩ là Diệp Thanh Linh cũng không định đến quấy rầy số 06, nhưng lúc anh ta ngẩng đầu lên thì lại tình ngờ thấy được hình phản chiếu của Diệp Thanh Linh qua ô cửa sổ, anh ta chợt co rúm lại rồi run lẩy bẩy.
Diệp Thanh Linh thở dài một hơi, bước qua bên đó rồi đưa cho anh ta một bao khăn giấy: "Cố lên."
Cô nhẹ nhàng vỗ vỗ vai của anh ta, xoay người bước đi.
Ngoại trừ số 06 ra thì còn có một hai người đang bấm điện ở phía góc kia của hành lang, hoặc cũng có người đứng ngay cửa sổ để ngắm nhìn cảnh đêm.
Diệp Thanh Linh nghĩ một hồi, cô không về lại phòng chờ mà đi tìm một góc yên tĩnh để gọi điện thoại cho Thời Vũ.
Phía ngoài cửa sổ chỉ có màn đêm bao trùm, lâu lâu còn có vài chiếc xe ra ra vào vào đài truyền hình, ánh đèn xe phát ra chùm tia sáng trắng.
Diệp Thanh Linh đợi tầm ba mươi giây, Thời Vũ không bắt máy, cô chợt nhớ ra bây giờ mới hơn chín giờ, giờ này chắc là Thời Vũ còn đang làm việc.
Diệp Thanh Linh bấm tắt cuộc gọi, vừa định đi về phía phòng thì màn hình điện thoại lại sáng lên.
Chữ "Chị" sáng lên trên màn hình.
Ánh mắt của Diệp Thanh Linh cũng trở nên rực rỡ, thiếu điều muốn phóng ra ngoài cửa sổ, cô bấm nhận cuộc gọi: "Chị Thời! Em hát xong rồi!"
Bên Thời Vũ, tiếng bàn phím chợt ngừng lại mấy giây, sau đó lại có một giọng cười nhẹ nhàng truyền đến, giống như đang cưng chiều.
Diệp Thanh Linh cũng bật cười theo, cười một cách ngô nghê.
"Sao rồi?" Thời Vũ dừng làm việc, cô bước đến cạnh cửa sổ, nhìn những ngọn đèn neon bên ngoài, nhẹ giọng nhướng mày hỏi.
Diệp Thanh Linh cười: "Em biểu diễn cũng không tệ lắm, ban giám khảo toàn khen em thôi, vô vòng trong thì chắc là không thành vấn đề.
À, chị Thời, phần thưởng của em chị chuẩn bị xong chưa nè?"
Thời Vũ ngừng lại một chút: "..."
Phần thưởng? Nếu Diệp Thanh Linh không nhắc thì cô cũng quên bén nó đi.
"Đương nhiên là chuẩn bị xong rồi." Thời Vũ nói, sau đó nhắn tin cho Trương Y: [ Bây giờ đi mua giúp tôi mấy món quà mà con gái thích, cái gì cũng được hết, nửa tiếng nữa mang đến đây nhé.
]
"Chị Thời ơi, em biết ngay chị là người tốt nhất luôn mà." Diệp Thanh Linh nở nụ cười tươi rói.
Bên đầu dây bên kia, Thời Vũ không nói gì thêm, khi cô ngước mắt lên nhìn, cô thấy rất rõ ràng cái dáng vẻ chột dạ của mình đang phản chiếu trên của kính.
"Phải rồi, chị Thời, cả ngày nay em phải ghi hình quá trời quá đất luôn, làm em mệt mỏi gần chết, đuối muốn xỉu...!Nhưng mà đến tối, nghĩ tới cảnh em sẽ được hát, được mọi người nhìn thấy, giống như trong TV ấy ạ, mọi người có thể nghe được tiếng ca của em, thế là bao nhiêu mỏi mệt cũng tan biến hết..."
Diệp Thanh Linh bắt đầu kể về những chuyện hôm nay.
"Ừm." Thời Vũ ngồi lại vào bàn, vừa làm việc lại vừa lo ra để nghe được câu chuyện của Diệp Thanh Linh, sự mệt mỏi lẫn ủ dột của cả ngày dài cũng vơi bớt, thay vào đó là nét thoải mái hiếm thấy, cô cong môi.
Nhưng khi tâm trạng cảm thấy được thả lỏng, dưới đáy lòng của Thời Vũ lại đột nhiên có một chút cảm xúc rất khó chịu đang dâng lên, giống như là bất an.
Còn có hơi đau nhói.
Quả nhiên, nếu so chuyện cô thả Diệp Thanh Linh ra, để cho cô ấy tự do bay liệng trên bầu trời, thì cô lại càng thích giữ khư khư cô ấy ở bên cạnh mình, để mình tự ý chơi đùa hơn.
Nếu không làm thế thì trong lòng cứ thấy hoảng loạn.
"..."
"Cái anh trai lên biểu diễn trước em còn bị crack nữa, anh ấy cũng có bản lĩnh lắm, cơ mà lỡ hát sai một câu thôi thì chắc là không còn cơ hội nữa..." Nói đến đây, giọng của Diệp Thanh Linh có hơi mất mát, "Lúc trước, Tiểu Dật còn nói với em rằng sân khấu này tàn khốc lắm, dù em đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, nhưng mà lúc em thật sự chứng kiến...!em vẫn thấy buồn lòng lắm ạ."
Tàn khốc?
Thời Vũ khinh thường, khẽ cười một tiếng, Diệp Thanh Linh còn chưa được nếm mùi của sự tàn khốc thật sự cơ mà.
Mặc cho chuyện thực lực của em có mạnh đến đâu, nỗ lực đến đâu, thì em vẫn sẽ phải chịu thua trước những người có "chống lưng".
Ví dụ như nội tình của《Giọng Hát Nội Lực》, cho dù Diệp Thanh Linh hát hay cỡ nào thì cũng chỉ là hòn đá kê chân cho một người nào đó.
Chờ đến lúc Diệp Thanh Linh lang bạt bên ngoài bị thương, đau thấu tâm can, thì tự nhiên sẽ biết về nhà.
Thời Vũ cười hài lòng, cô không nói ra, chỉ "ừm" một tiếng tỏ vẻ trấn an, lại hỏi thêm: "Hôm nay mấy giờ em về?"
"Chắc là em về hơi trễ, tầm mười hai giờ gì đó, bây giờ còn tưới hai mươi người chưa lên hát lận." Diệp Thanh Linh trả lời, "Cơ mà chị Thời đừng lo lắng nha, chị Tiểu Dật sẽ đến đón em!"
Đây là lần thứ hai Diệp Thanh Linh nhắc đến "Tiểu Dật", Thời Vũ nhíu mày: "Diệp Thanh Linh, khỏi bảo cô ấy đến."
"Hửm?" Diệp Thanh Linh ngơ ngác, cô vừa kịp hoàn hồn thì Thời Vũ cũng vừa mở miệng nói: "Chị đến đón em."
Trong mắt của Diệp Thanh Linh như phát ra ánh sáng, cô gật đầu thật mạnh: "Dạ! Chị Thời, để em gửi địa chỉ cho chị nha."
"Được." Lại nói thêm mấy câu nữa hai người mới tắt điện thoại.
Thời Vũ tiện tay để điện thoại sang một bên, làm việc thêm một hồi, khi cô cầm điện thoại lên mới phát hiện ra điện thoại còn đang để thông máy với Diệp Thanh Linh.
Hình như lúc nãy cô quên bấm tắt, có vẻ là Diệp Thanh Linh cũng quên bén đi.
Thời Vũ áp điện thoại lên tai, cô nghe được tiếng hát của Diệp Thanh Linh ở trong đó.
"Diệp Thanh Linh?" Cô nhẹ nhàng gọi, chờ một lát cũng không thấy Diệp Thanh Linh trả lời, chắc là đã nhét điện thoại vào túi rồi.
Thời Vũ cười cười, ngón tay đang để trên nút chấm dứt cuộc gọi thì chợt dừng lại, cuối cùng, cô không bấm tắt, ngược lại còn mở loa ngoài ra.
Tiếng hát bên kia vẫn chưa dứt, Thời Vũ không cảm nhạc nổi, lúc này, cô chỉ cảm thấy cái giọng của người này nếu so với Diệp Thanh Linh thì không có cửa, dở muốn chết luôn.
Thời Vũ làm việc mà cứ lo ra, cứ mỗi lần một bài được hát xong thì cô lại nhắn một tin cho Diệp Thanh Linh:
[ Khó nghe.
]
[ Khó nghe quá trời.
]
[ Ô nhiễm tinh thần.
]
[ Ồn ào.
]
.......!
Lúc Diệp Thanh Linh nói chuyện điện thoại với Thời Vũ xong, cô không bấm tắt ngay, cô cũng chẳng biết tại sao, nhưng mà cô muốn chờ Thời Vũ tắt máy trước.
Diệp Thanh Linh bấm ra màn hình, nhắn tin cho Hoàng Tiểu