"A Linh...!Em đừng bỏ rơi chị..."
"Hôm nay livestream đến đây thôi nhé, đợi đến ngày thi đấu thì chúng ta sẽ gặp lại nhau, mọi người ngủ ngon." Diệp Thanh Linh dịu dàng nói xong câu này rồi dựa theo hướng dẫn của người quản lý thí sinh tắt livestream.
"Oa..." Cô vươn vai lười biếng, đến lúc mở mắt ra nhìn thì bỗng nhiên lại cảm thấy không khí xung quanh có hơi kỳ lạ, còn chưa kịp hỏi thì có một chị gái quản lý thí sinh bước đến, an ủi nói: "Thanh Linh, mấy cái bình luận trong phòng livestream ban nãy...!Em đừng để trong lòng nhé, bây giờ mấy người trên mạng hay như vậy đó, rảnh rỗi sinh nông nỗi, cứ ở trên mạng cãi lộn lung tung."
Trong những ngày huấn luyện đặc biệt này, quan hệ của Diệp Thanh Linh và những người trong tổ quản lý thí sinh cũng khá tốt, xung quanh lại có thêm mấy người nữa lên tiếng an ủi:
"Đúng vậy, Thanh Linh, em đừng buồn, sau này chị quản phần nội dung bình luận chặt thêm tí nữa, miễn có động tĩnh gì lớn là chị khóa acc luôn."
"Cái người đó xài acc clone mới đăng ký thôi, chắc là anti được thuê hay sao đó, Thanh Linh, em đừng có để trong lòng nha."
Diệp Thanh Linh giật mình, lúc nãy cô chỉ lo hát nên không hề chú ý đến phần bình luận trên đó nói gì, bây giờ nghe được những lời an ủi từ tổ quản lý, theo bản năng, cô lại nhìn lên màn hình cảm ứng đằng sau một cái.
Trong phần danh sách, bình luận bị cấm hiện lên màu đỏ rất dễ thấy.
[ Diệp Thanh Linh, em ăn mặc lộ như vậy không thấy xấu hổ sao? ]
Trong khoảnh khắc Diệp Thanh Linh đọc câu này, bên tai cô lại phảng phất nghe được một giọng nói quen thuộc, lạnh lẽo, khàn khàn, mang theo một chút giận dỗi.
Vào đêm mà cô tham gia biểu diễn ở trường, Thời Vũ...!cũng từng nói với cô một câu y hệt như thế.
Diệp Thanh Linh nhìn những bình luận khác của tài khoản đó để lại, vẻ mặt bỗng dưng trở nên rối rắm.
Cái kiểu nói chuyện như này, hình như...!là Thời Vũ thật.
Lại nhìn đến phần phản bác của những người khác, khóe mắt của Diệp Thanh Linh hơi giật giật, cô vừa đau lòng lại vừa thấy buồn cười.
"Chị quản lý ơi," Diệp Thanh Linh nhẹ giọng hỏi, "Em có thể mượn điện thoại của chị một chút không ạ?"
Chị quản lý thí sinh hơi chần chừ, "Ửm?" một tiếng.
Diệp Thanh Linh dở khóc dở cười: "Cái người bị khóa acc...!Hình như là chị nhà em, bình thường chị ấy cũng không hay lên mạng cho lắm ạ."
Cho nên không hiểu những luật ngầm trên mạng, cách nói chuyện cũng có hơi quá đáng.
Theo phản xạ, chị quản lý thí sinh gật đầu: "Ừm."
Mấy giây sau, chị quản lý thí sinh mới kịp nhảy số: "Ứm???"
—— Tôi tôi tôi khóa trúng acc chị của Diệp Thanh Linh???
.......!
Cuối cùng, Diệp Thanh Linh nhận lấy điện thoại của chị quản lý thí sinh, bước đến hành lang không người, gọi điện thoại cho Thời Vũ.
Rất nhanh bên kia đã bắt máy, giọng nói vô cùng lạnh nhạt, trong đó lại mang thêm mấy phần tức giận: "A lô?"
"Chị Thời, là em." Diệp Thanh Linh hơi căng thẳng, cô liếm môi.
Thời Vũ không nói chuyện, nhưng Diệp Thanh Linh lại nghe được tiếng cười hắt ra rất rõ ràng, hơi thở cũng vừa nặng nề vừa dồn dập.
Hiển nhiên, lúc này Thời Vũ đang tức giận vô cùng rồi.
Diệp Thanh Linh cũng hơi hơi xác định là những bình luận lúc nãy cũng từ Thời Vũ gõ ra.
Lại nhớ đến những lời phản bác của cư dân mạng, Diệp Thanh Linh có chút lo lắng, không biết Thời Vũ có vì quá tức giận mà đòi hủy luôn chương trình《Giọng Hát Nội Lực》hay không.
Vả lại...!cũng lâu lắm rồi Thời Vũ không có giận lẫy, bực bội tích góp lâu ngày như vậy rồi, bây giờ muốn dỗ thì chắc cũng phải tốn công tốn sức dữ lắm.
"Chị Thời ơi..." Giọng của Diệp Thanh Linh lại dịu dàng hơn nữa, đầu tiên là nũng nịu mấy câu rồi mới dám nói ra mấy lời nịnh nọt được, "Đây là điện thoại em đi mượn của tổ chương trình á, mấy ngày rồi không gặp, em nhớ chị lắm, muốn nói chuyện với chị mấy câu."
Diệp Thanh Linh cẩn thận áp tai nghe, cảm giác được nhịp thở của bên đầu dây bên kia đã chậm lại, cô mới ân cần hỏi: "Chị Thời, hôm nay em livestream chị có vào xem đúng không?"
Vừa dứt câu xong thì cả hai người lại rơi vào im lặng.
"Diệp Thanh Linh," Ngay sau đó, giọng của Thời Vũ như đang nghiến răng nghiến lợi, "Em còn không biết xấu hổ?"
Nghe được âm thanh vừa giận dỗi lại vừa áp lực của Thời Vũ thì Diệp Thanh Linh chỉ thấy đau lòng, cô mím môi, Thời Vũ thế mà lại bị cư dân mạng mắng mỏ, còn bị khóa tài khoản, tự nhiên cô nhịn không được lại bật cười.
Diệp Thanh Linh vẫn nhìn cửa sổ trên hành lang mà nghịch ngợm cười khẽ: "Chị Thời, chị chịu xem livestream của em, em vui còn không hết, có cái gì mà phải xấu hổ chứ?"
"Chị Thời, chị tốt nhất luôn á."
Thời Vũ: "..."
Nước của cô giống như đem đổ hết lên đầu vịt, tuy sự tức giận trong lòng cũng vơi bớt, nhưng cô vẫn còn dỗi lắm.
Diệp Thanh Linh lại nhẹ nhàng hỏi: "Chị Thời, bây giờ, chị...!có phải là đang thấy không vui không?"
Thời Vũ rầm rì, gật gật đầu.
Diệp Thanh Linh nghe được âm thanh bé xíu phát ra từ điện thoại, tiếp tục giả ngu, hỏi: "Sao thế ạ?"
"Em nói xem?" Thời Vũ nhướng mày hỏi lại.
"Em đâu biết." Giọng của Diệp Thanh Linh rất yếu ớt, ngữ khí lại rất thản nhiên: "Chị Thời, nếu chị không nói thì sao em biết?"
Thời Vũ: "..."
Sự bực bội mới vừa vơi bớt, bây giờ lại bắt đầu bốc lên, nhưng mà cô phải đối diện với cái giọng ngây thơ dịu dàng của Diệp Thanh Linh...!thật sự muốn giận cũng giận không được.
Thời Vũ nén giận, nói: "Chị giận là vì, Diệp Thanh Linh, em đã hứa với chị rồi, em hứa em ra ngoài sẽ không mặc đồ linh tinh."
"Ừm..." Diệp Thanh Linh ngoan ngoãn gật đầu, cô nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa sổ, cô đang mặc một chiếc váy dây, giọng nói lại bắt đầu trở nên ấm ức, "Nhưng mà...!chị Thời, cái váy này, nó đâu có lộ đâu.."
"Tuy nó là váy dây, nhưng cũng che xương quai xanh rồi mà.
Với lại chiều dài váy cũng phủ qua đầu gối mà." Giọng Diệp Thanh Linh rất dịu dàng, "Bên trong váy em còn mặc quần bảo hộ nữa.
Thật đó, chị Thời, nó không lộ chút nào luôn."
Thời Vũ nghe Diệp Thanh Linh nói xong cũng bị thuyết phục, sắc mặt cũng dần dịu lại một ít.
Thời Vũ lại lạnh nhạt nói: "Chị thấy trên màn hình có người gọi em là vợ, Diệp Thanh Linh, em thấy cái này hợp lý sao?"
"Em..." Diệp Thanh Linh hơi ngưng lại, nhẹ giọng dỗ dành, "Chị Thời, bọn họ gọi giỡn giỡn thôi mà, không chỉ vợ, mà còn có người kêu em là chồng cơ mà.
Bây giờ mấy người trẻ ở trên mạng hay như vậy đó, cứ thích idol nào thì sẽ gọi họ là vợ là chồng, mà ai cũng biết là đang đùa với nhau thôi.
Nhưng mà, chị Thời nè..."
Diệp Thanh Linh chuyển giọng, bỗng nhiên nói rất nghiêm túc: "Nếu chị không thích, sau này em sẽ dặn fan của em, dặn họ đừng có kêu lung tung nữa!"
Lúc này, Thời Vũ mới vừa lòng hừ nhẹ một tiếng, nhưng rất nhanh, cô lại hỏi: "Em đang chê chị già? Chê chị không theo kịp lớp trẻ?"
"Không có không có." Diệp Thanh Linh lắc đầu như đánh trống, "Sao mà thế được? Chị Thời xinh đẹp đến vậy thì làm sao mà già được chứ? Ý em là do bình thường chị không hay lên mạng nên chị không hiểu được mấy cái trò đùa thôi à."
Sau khi nói đề tài này xong, Diệp Thanh Linh lại hỏi tiếp: "Chị Thời ơi, còn cái gì làm chị tức giận nữa không?"
Nếu muốn dỗ thì đương nhiên phải biết Thời Vũ đang dỗi chỗ nào, lúc đó sẽ phải dỗ từ từ, từng chút một, dỗ đến hết dỗi thì thôi.
Bỗng nhiên Diệp Thanh Linh mới phát hiện, ở một số khía cạnh nào đó, Thời Vũ trẻ trâu y hệt như một đứa con nít vậy.
Cô đứng trước cửa sổ mà bật cười, còn cố nén cho không cười thành tiếng để mắc công Thời Vũ nghe rồi lại giận lẫy nữa.
Đại khái là bây giờ bình tĩnh lại, cũng hết giận rồi, Thời Vũ mới nhớ lại cảnh lúc nãy cô và đám người trên mạng mắng nhau, cũng cảm thấy hơi mất mặt nên không có trả lời câu hỏi của Diệp Thanh Linh.
Lại nghĩ tới những câu nói dịu dàng mà Diệp Thanh Linh dùng để dỗ dành mình, Thời Vũ tự dưng lại phát hiện...!hình như cô có một chút gì đó rất...!
Trẻ trâu.
Nói Thời Vũ giận thì cũng không giận lắm, chỉ là vẻ mặt của cô có hơi kỳ cục, nhíu nhíu mày.
Hai bên rất có ăn ý, cùng nhau im lặng mấy giây, đến khi mở miệng nói tiếp thì đã chuyển sang chủ đề khác.
"À phải rồi chị Thời, tối thứ sáu lúc bảy giờ, chị nhớ xem livestream buổi thi của em nhé, được không? Em là số 03, lên diễn nhanh lắm." Diệp Thanh Linh cười khẽ, "Tới lúc đó em sẽ cho chị một bất ngờ."
Thời Vũ trả lời theo phản xạ: "...!Hôm đó chị bận."
Diệp Thanh Linh giả vờ không nghe được lời từ chối của Thời Vũ: "Quyết định vậy nha, tối thứ sáu lúc bảy giờ, tới đó gặp lại nhé chị, bái bai chị!"
Kết thúc cuộc gọi.
Thời Vũ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, nhìn một hồi sau, rốt cuộc khóe môi cũng cong lên, nhẹ giọng cười.
Diệp Thanh Linh đứng một mình, tựa người lên cửa sổ, cô cũng bật cười một tiếng rồi mới quay về trả lại điện thoại cho chị quản lý thí sinh.
Chị quản lý thí sinh với vẻ mặt hồi hộp như mới làm sai gì đó: "Sao rồi? Người lúc nãy là chị gái của em thật à?"
"Đúng ạ." Diệp Thanh Linh cười bất đắc dĩ, "Chị quản lý ơi, chị mở khóa acc của chị ấy giúp em với, lúc nãy phần bình luận có ai công kích cá nhân gì không ạ? Nếu có cái nào quá đáng, thì có thể khóa acc không ạ?"
Nói xong câu cuối, trên mặt Diệp Thanh Linh vẫn nở nụ cười, nhưng giọng nói lại có chút lạnh nhạt, lúc đôi mắt rũ xuống, ánh mắt sắc bén như dao phay.
Chị quản lý tự nhiên lại thấy lạnh sống lưng, hoàn hồn xong, gật đầu thật mạnh: "Khóa chứ! Miễn là bình luận nào có yếu tố công kích cá nhân thì chị đã khóa acc hết cả rồi! Để chị kiểm tra lại xem có sót cái nào không!"
"Vậy em cảm ơn chị ạ." Nụ cười của Diệp Thanh Linh vẫn xán lạn như cũ, hệt như sự lạnh lùng ban nãy chỉ là sự ảo giác của người quản lý thí sinh mà thôi.
.......!
Rất nhanh đã đến ngày phát sóng.
Hôm nay Thời Vũ đã tự cho mình tan làm sớm, ăn cơm chiều xong thì cô và bà ngoại cùng ngồi trước TV, chờ đến giờ chiếu vòng hai của《Giọng Hát Nội Lực》mở livestream.
Rất nhanh, màn hình đã đổi từ đen thành trắng.
Mở màn là bài hát đồng ca của mười sáu thí sinh, Diệp Thanh Linh đứng ở vị trí số một, ngay lúc Thời Vũ thấy cô ấy, mí mắt Thời Vũ hơi giật một cái rồi lại không tự giác được mà nhoẻn miệng cười.
Không chỉ có ngoại hình, mà giọng hát của Diệp Thanh Linh trong số mười sáu người đó cũng rất dễ nhận ra.
Trong vô vàn tiếng hát đan xen vào nhau, chỉ trong một chốc mà Thời Vũ đã nghe ra được giọng của Diệp Thanh Linh.
Bà ngoại cũng vỗ tay cười, cảm thán: "Lúc Tiểu Linh mới về nhà, con bé chỉ là một đứa nhỏ có một chút xíu, mà chớp mắt một cái đã lớn như vậy rồi.
Cuối cùng thì ngoại cũng yên tâm phó thác Nhiễm Nhiễm của ngoại cho con bé rồi."
Diệp Thanh Linh không ở nhà, cách nói chuyện của bà ngoại với Thời Vũ cũng tăng thêm mấy phần chọc ghẹo.
Vành tai của Thời Vũ đỏ ửng: "Kìa ngoại, ngoại nói gì thế ạ?"
Cô lại bổ sung thêm: "Ngoại xem kỹ chương trình, đừng bỏ lỡ phần diễn của A Linh."
"Rồi rồi rồi, da mặt Nhiễm Nhiễm nhà mình mỏng quá, ngoại không ghẹo nữa đâu." Bà ngoại cố nhịn cười.
Thời Vũ dùng tay che mặt mình lại.
Có hơi nóng một chút.
.......!
Tuy Diệp Thanh Linh là người thứ ba lên sân khấu, nhưng do mỗi thí sinh lên biểu diễn thì tổ chương trình sẽ chiếu cảnh hậu trường tập luyện của thí sinh đó trong một tuần này, nên đến khi tới phần của Diệp Thanh Linh thì cũng đã là chuyện của nửa tiếng sau.
Nghe được ba chữ "Diệp Thanh Linh" phát ra từ loa, Thời Vũ ngước mắt, buông điện thoại ra nhìn lên TV.
Đôi mắt của cô tự nhiên lại chợt lóe sáng.
Hôm nay trang phục biểu diễn của Diệp Thanh Linh vẫn là chiếc váy hồng giống hôm livestream trước, cách trang điểm cũng vô cùng "ngọt ngào", phối với đôi mắt long lanh của cô ấy thì thật sự rất giống với những cô thiếu nữ tuổi mười sáu mười bảy.
Diệp Thanh Linh vừa bước ra, khắp sân vận động đã vang lên những tiếng hò hét, được thiết bị ghi hình thu lại.
Thời Vũ không mặn không nhạt mà hừ nhẹ một tiếng.
Nhưng ngược lại, bà ngoại thực sự cười rất vui mừng: "Nhiễm Nhiễm, con xem Tiểu Linh nhà mình có quá trời người thích kìa."
.......!
Trên sân khấu, Diệp Thanh Linh giới thiệu sơ lược về bản thân xong thì nhìn về phía màn ảnh rồi nháy mắt một cái.
Ngoài TV, Thời Vũ tự dưng lại khẽ liếm liếm môi.
Vì sao lại cảm thấy...!có chút ngọt nhỉ?
"Lúc tổ chương trình đưa ra danh sách bài hát, lý do mà em chọn bài này...! là vì em muốn dành tặng nó cho người thân mà em yêu quý nhất." Giọng của Diệp Thanh Linh vừa uyển chuyển lại vừa nhẹ nhàng, ý cười trong mắt cũng rất dịu ngọt, "Chị ấy là người đã kiên nhẫn đồng hành cùng em, chăm sóc em trong những giây phút em chật vật nhất.
Cũng chính chị ấy là người ủng hộ em theo đuổi việc mà em thích, được đứng trên sân khấu này."
Nghe được giọng của Diệp Thanh Linh, Thời Vũ chợt ngẩn người một chốc, ngón tay đang rũ bên người cũng bấu chặt vào sô pha.
Nhạc đệm bắt đầu vang lên, đây là một bài hát ngọt ngào vô cùng nổi tiếng, đến độ Thời Vũ còn từng nghe qua mấy câu.
Bảo sao hôm nay Diệp Thanh Linh lại trang điểm ngọt đến vậy.
"...Em thực sự thích chị ấy."
Diệp Thanh Linh nói ra câu cuối cùng rồi lại theo phần nhạc nền bắt đầu cất tiếng hát.
Một câu rồi lại một câu.
Tiếng hát theo thùng loa lan tràn ra phía ngoài, đan chéo vào nhau từng tầng một, tựa như ánh nắng buổi sớm, tản ra vị bánh chiffon cam quýt ngọt lành.
Đây rõ ràng là một bài tỏ tình ngọt ngào, nhưng khi nó được Diệp Thanh Linh hát, thì ngoại trừ ngọt ra nó lại mang theo một chút cảm giác đang dỗ dành.
Chỉ Thời Vũ mới biết rằng Diệp Thanh Linh đang dỗ dành cô, để cô không suy nghĩ về chuyện của hôm thứ tư, và cũng để cô không giận dỗi nữa.
Theo tiếng hát của Diệp Thanh Linh, những ngón tay đang bấu vào sô pha cũng dần thả lỏng.
Trái tim đập thình thịch, dưới đáy lòng dâng lên vị ngọt lành, ngọt đến tận đầu lưỡi.
Không biết Diệp Thanh Linh đã hát xong từ lúc nào, Thời Vũ còn chưa hoàn hồn, bên tai cô vẫn còn những tiếng ca uyển chuyển dịu ngọt của cô ấy quẩn quanh.
Mãi cho đến khi tiếng chuông điện thoại bên cạnh vang lên.
Thời Vũ giật mình, hoàn hồn.
Lại là cuộc gọi từ dãy số lại, cô vừa bấm nhận điện thoại thì bên đầu dây kia đã truyền đến giọng nói vui sướng của Diệp Thanh Linh: "Chị Thời! Chị có xem livestream không ạ?"
"...!Em nói thử xem?" Thời Vũ hỏi lại.
Cô nghe được bên phía Diệp Thanh Linh đang rất ồn ào, giống nhưng đang đứng sau sân khấu vậy.
"Em cảm thấy là chị có xem." Diệp Thanh Linh cười nói.
Lúc này, Thời Vũ mới nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm."
"Hay không chị?"
"...!Cũng được."
"Chị thích không?"
"Cũng được."
Diệp Thanh Linh nheo mắt cười, nghiêm giọng: "Em hiểu rồi, ý chị là nghe hay quá chừng, chị rất thích."
Thời Vũ bật cười: "Nói chuyện đàng hoàng, em hát xong rồi, vậy bao giờ em mới về nhà?"
"Chị Thời, chị nhớ em?" Âm cuối của Diệp Thanh Linh nâng cao một tông, Thời Vũ nghe ra vẻ đắc ý trong đó.
"Đừng có ba hoa." Thời