Bất đắc dĩ
Khi một mũi tên nữa được bắn ra, Diệp Thanh Linh theo bản năng quay đầu lại muốn nhìn Thời Vũ cười, ai ngờ Thời Vũ đã không còn ngồi trên ghế.
Diệp Thanh Linh nhìn lướt qua thì thấy Thời Vũ đang đứng ở trước cửa quầy bán quà vặt cách đó không xa, cô ấy đưa lưng về phía này, hình như là đang mua gì đó.
"Chị Linh? Chị nhìn gì đấy?" Diệp Thiên Mi thúc giục một tiếng.
"Không có gì," Diệp Thanh Linh phục hồi tinh thần, xoay chiếc cung Recurve trong tay lại, cười nói, "Tới tới tới, tiếp tục!"
Tuy động tác kéo dây cung nhìn có vẻ đơn giản nhưng thật ra nó lại tốn rất nhiều thể lực, Hoàng Tiểu Dật là người đầu tiên hết sức nên đành nằm lả ở một bên, tiếp sau đó không lâu thì Diệp Thiên Mi bắt đầu đuối không chịu nổi, còn Diệp Thanh Linh lại bắn thêm mấy mũi tên nữa thì cánh tay cũng bắt đầu đau nhói.
"Hừ...!Đủ rồi." Diệp Thanh Linh lười nhác vươn vai, buông cung ra rồi vung tay lên, cảm giác lúc này rất có khí thế của một tên đại ca đang dắt đàn em của mình ra khỏi trường bắn cung.
Thời Vũ đã trở về vị trí chờ, trên tay cô còn cầm một ly sữa lắc dâu tây, cô lập tức nhìn về phía Diệp Thanh Linh rồi điềm đạm nở nụ cười với cô ấy.
Tựa như băng tuyết sơ dung(*).
"Chị Thời!" Chỉ nhìn nhau trong giây lát, Diệp Thanh Linh nhanh chóng chạy như bay về phía Thời Vũ, nụ cười nở rộ như những đóa hoa, tựa như một đứa nhỏ gấp gáp khoe khoang chiến tích cho người lớn, giọng nói cũng trở nên vui sướng vô cùng, "Em vừa bắn được chín phát mười điểm luôn!"
Diệp Thanh Linh bổ nhào lên người Thời Vũ.
Thời Vũ giống như đã quá quen với việc này rồi, cô chỉ bất đắc dĩ giang hai tay ra, một ôm lấy lưng của Diệp Thanh Linh, tay kia cầm ly sữa lắc dâu tây.
Nụ cười của Diệp Thanh Linh có chút ngốc nghếch, cô nghe được rất rõ ràng nhịp tim của mình và Thời Vũ như đan vào nhau, lại hòa cùng với tiếng trống của bên trường võ cách đó không xa, khí thế hào hùng.
Trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên một số hình ảnh, ngọn suối linh cảm vốn bị cạn kiệt hôm nay lại tuông lại như thác đổ.
"Chị Thời," Diệp Thanh Linh nâng cao giọng, "Đột nhiên em có linh cảm sáng tác rồi."
Cô muốn viết một khúc hát về tình chị em.
.......!
Sau khi từ hội quán võ đạo về, Diệp Thanh Linh lập tức vùi đầu trong thư phòng.
Những ngày sau đó, nếu không phải cô tự nhốt mình vào thư phòng để viết nhạc, thì cũng là chạy đến hai chỗ công ty hoặc trường học, thu bản demo, xin ý kiến của các cố vấn rồi lại tiến hành chỉnh sửa, bận tối tăm mặt mày.
Cùng lúc đó, các thí sinh tham gia vòng ba đã tái ký hợp đồng với tổ chương trình, đồng thời bên phía chương trình cũng yêu cầu họ đăng ký tài khoản trên Q trạm để tiến hành tuyên truyền, đây cũng là trang web mà "Cô Linh" nổi tiếng.
Sau khi Diệp Thanh Linh thương lượng với Hoàng Tiểu Dật xong, hai người quyết định đổi thẳng ID cũ thành "Cô Linh - Diệp Thanh Linh", trên trang chủ cũng đăng status tuyên truyền cho chương trình.
Lần này, cả những fan gốc của Cô Linh lẫn những fan mới của Diệp Thanh Linh lập tức liền bùng nổ.
Diệp Thanh Linh thì ra, à không, quả nhiên là Cô Linh! Chính là Utaite Quốc dân Cô Linh!!!
Tuy Cô Linh chỉ có tầm năm triệu fan, nhưng cách xét duyệt đăng ký của Q trạm rất khắc khe, không thể mua lượt follow như Weibo, vì thế mà năm triệu fan này cũng chính là hàng thật giá thật.
Thật lòng mà nói, trong số những người trẻ, cho dù có người còn chưa từng dùng Q trạm, thì cũng khó mà chưa nghe qua tiếng hát của Cô Linh.
Mục hotsearch #Diệp Thanh Linh chính là Cô Linh# cũng xông thẳng lên vị trí số một ở cả Weibo lẫn Q trạm.
Một ngày trôi qua, Weibo của Diệp Thanh Linh tăng tới bốn triệu lượt follow, số fan của Cô Linh cũng tăng thêm mấy trăm nghìn.
Trương Y vẫn theo dõi tiến độ của chương trình sau lời phân phó của Thời Vũ, khi Diệp Thanh Linh trở nên nổi tiếng bất ngờ, cô cũng tổng hợp số liệu và xu thế của mấy ngày nay để gửi cho Thời Vũ xem:
[ Sếp Thời, tuy công ty của cô Diệp marketing ít hơn những công ty của thí sinh khác, nhưng độ nổi tiếng của cô ấy vẫn vượt trội hơn cả, gần như là cách một đoạn rất xa.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì ở hai vòng đấu cuối này, cô Diệp sẽ là quán quân, không những thế, số phiếu của cô ấy cũng sẽ bỏ xa hạng hai rất nhiều.
]
Thời Vũ liếc sơ qua biểu đồ độ nổi tiếng, xoa xoa giữa mày: [ Nói thẳng là sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế nào? Nhà đầu tư tác động? ]
Trương Y: [ Đúng vậy, theo bọn tôi điều tra, thì ở vòng tiếp theo, tổ chương trình sẽ xào phiếu cho Lý Hạ Trà, để cậu ta xoay ngược tình thế với Diệp Thanh Linh, cũng nhờ sự kiện này để tạo đề tài thảo luận cho cậu ta.
]
Trương Y: [ Bài hát dự thi vòng tiếp theo của Lý Hạ Trà cũng là do nhà đầu tư thuê người viết, không phải do cậu ta sáng tác.
]
Thời Vũ cau mày suy tư một hồi mới nhớ ra Lý Hạ Trà là người đạt hạng hai trong chương trình, cũng chính là cái tên hay cặp với nhà đầu tư Quách Nghị Truyền.
Trương Y: [ Sếp Thời, vòng thi này, bên mình có cần ra tay không? ]
Thời Vũ nhìn cảnh vật tối tăm bên ngoài cửa sổ, trước mắt bỗng hiện lên bóng lưng bận rộn của Diệp Thanh Linh suốt mấy ngày nay, và cả đôi mắt tràn đầy nhiệt liệt của cô ấy.
Nhưng cuối cùng, Thời Vũ vẫn trả lời: [ Không cần, cứ theo dõi sát là được.
]
Bên phía kia, Trương Y ngẩn người, cô còn định nhiều chuyện, bảo thêm một câu: Mấy ngày nay Diệp Thanh Linh bận tập hát tới nỗi chân không chạm đất, nếu vì bị xào phiếu mà mất đi vị trí quán quân vốn thuộc về mình, nhất định cô ấy sẽ thấy rất mất mát.
Nhưng cuối cùng, nhớ tới tính cách của Thời Vũ, Trương Y chỉ trả lời rất quy củ: [ Được, sếp Thời.
]
.......!
Sáng sớm hôm sau.
Sáu giờ rưỡi, trời còn chưa sáng hẳn, Diệp Thanh Linh đã chui từ chăn ra, không muốn lắm nhưng vẫn phải cố dụi dụi đôi mắt còn đang nhập nhèm buồn ngủ, cô lại ôm chặt Thời Vũ rồi cọ cọ mấy cái, lấy tinh thần đi thay quần áo, vệ sinh cá nhân rồi lại xuống lầu chạy bộ để rèn luyện cột hơi.
Sau khi Diệp Thanh Linh sáng tác xong bài hát, cô cũng đã bắt đầu tự rèn luyện vô cùng nghiêm khắc.
Bình thường, lúc trước, cứ mỗi khi chuông báo thức vang lên, Diệp Thanh Linh cứ phải ôm Thời Vũ làm nũng một hồi, nhưng bây giờ cô ấy lại chịu khó dậy sớm chạy hai vòng trong khu này.
Sau đó về nhà ăn sáng với Thời Vũ, đến công ty, rồi lại chạy qua Tinh Nguyệt để tập hát cả ngày trời, tới tận nửa đêm mới về nhà với Thời Vũ.
Cô ấy nỗ lực như thế, nên bất cứ ai thấy được cũng sẽ vô cùng chắc chắn rằng cô ấy sẽ nhận được thành tích xứng đáng.
Nhưng mà...!nếu nỗ lực hết sức, cuối cùng lại chẳng có kết quả thì sao?
Nghĩ đến chuyện đó thì Thời Vũ lại không ngủ được nữa, cô vươn tay sờ sờ phần giường mà Diệp Thanh Linh đã nằm, cảm giác được nhiệt độ đang dần lạnh xuống, cô thở dài, đứng dậy bước đến ban công để đọc sách.
Khi Thời Vũ xuống lầu ăn sáng, vừa khéo lại đúng lúc Diệp Thanh Linh vừa chạy bộ xong, chiếc đuôi ngựa còn đang lắc lư, có giọt mồ hôi chạy dọc theo chiếc cằm xinh đẹp.
"Chị Thời, buổi sáng tốt lành." Diệp Thanh Linh tràn đầy sức sống, chào hỏi với Thời Vũ xong thì rảo bước vào phòng vệ sinh, dùng nước ấm để rửa mặt, cô trở lại bàn ăn, cầm lấy miếng sandwich rồi cắn một cái thật to, nhai ngấu nghiến.
Thời Vũ liếc mắt sang nhìn: "Ăn chậm một chút."
"Em đói bụng mà..." Diệp Thanh Linh yếu đuối lầm bầm một tiếng, nhưng rồi cô vẫn rất nghe lời, giảm tốc độ ăn lại, nhai chậm nuốt kỹ.
Sau khi ăn sáng xong, Diệp Thanh Linh đến gara với Thời Vũ, giống như phóng một cái đã ngồi lên trên, thắt dây an toàn xong lại mở to đôi mắt tròn xoe chờ đợi Thời Vũ nổ máy.
Thời Vũ thoáng quay đầu một cái đã thấy được ánh sáng rực rỡ trong đôi mắt Diệp Thanh Linh.
Đôi tay đang cầm gạt cần số cũng lơ đễnh hơi ngừng một lát, thản nhiên hỏi: "Hôm nay em lại đi tập hát?"
"Dạ!" Diệp Thanh Linh gật đầu thật mạnh, ánh sáng trong mắt lại càng chói lóa thêm, tựa như chứa cả một bầu trời đầy những vì tinh tú.
"Ngày nào cũng tập cả ngày như vậy, em không mệt sao?" Thời Vũ nhẹ giọng hỏi.
"Hừm...! Cũng hơi mệt tí, nhưng mà em thấy vui nhiều hơn." Diệp Thanh Linh suy nghĩ một hồi rồi nói rất nghiêm túc, "Em thích sân khấu, thích ca hát, cũng thích những tiếng hoan hô em của fan dưới khán đài.
Cho nên em phải thật nỗ lực, phải tự xứng đáng với phải thân."
Sau khi mất trí nhớ, đây là lần đầu tiên mà Diệp Thanh Linh dùng cách nói chuyện vừa kiên định lại vừa nghiêm túc như vậy, Thời Vũ nhìn qua, giọng nói càng ngày càng nhỏ: "Nhưng nếu...!Diệp Thanh Linh, em có từng nghĩ tới, nếu nỗ lực của em lại không lấy được thành tích xứng đáng thì sao?"
"A...?" Diệp Thanh Linh giật mình một lát, rồi cô lại nhẹ nhàng cười, gật đầu, "Đương nhiên là em từng nghĩ tới rồi."
"Nếu em không đạt được thành tích mà em muốn, vậy thì chỉ có thể chứng minh là...!thực lực của em vẫn chưa đủ." Diệp Thanh Linh nheo mắt cười, giọng nói rất thản nhiên, "Vậy em phải nỗ lực hơn nữa, chậm rãi tiến bộ, sau này nhất định sẽ đạt được mục tiêu của mình."
"Nhưng nếu không phải do vấn về thực lực thì sao?" Thời Vũ kéo gạt cần số, đạp ga, xe ô tô dần dần lăn bánh khỏi gara.
Khuôn viên này được xanh hóa rất tốt, vừa lúc đó, có một cơn gió thổi qua, những tán cây xanh mướt cũng theo đó mà lắc lư rì rào.
"Là sao ạ?" Diệp Thanh Linh chớp chớp mắt hoang mang, không hiểu ý Thời Vũ muốn nói.
Cổ họng của Thời Vũ nghẹn lại, đau đớn.
Cô nhẹ giọng nói: "Showbiz không sạch sẽ như em nghĩ, có đôi khi, sức mạnh của đồng tiền có thể tước đoạt đi thành tích mà em đáng được có."
Lúc này, Diệp Thanh Linh đã hiểu.
Cô nhìn những hàng cây đang thong thả chạy ngược về sau qua ô cửa kính, chậm rãi chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói, "Nếu mà thế thật..."
"Em sẽ thật đau khổ."
Xe ô tô rời khỏi khu biệt thự.
Thời Vũ im lặng không lên tiếng, đạp chân ga, tăng tốc độ, chiếc xe chạy thật nhanh trên cung đường dài.
.
Được tại { TRÙM truуện.
V n }
Nhưng chỉ là mấy giây ngắn ngủi, Diệp Thanh Linh lại trở về với biểu cảm vui sướng như mọi ngày, ríu rít hỏi: "Chị Thời, đây là vòng thi đấu thứ ba của em rồi, chị muốn đến trường quay xem em đấu trực tiếp không? Em sẽ giành cho chị vé có chỗ xem đẹp nhất luôn."
Thời Vũ thở một hơi: "...!Đến đó rồi tính sau."
Ngón tay cô lặng lẽ bấu chặt vào vô lăng, trong lòng bỗng nhiên lại dâng lên cảm giác khổ sở, từng đợt từng đợt một.
Trong đầu cô bây giờ toàn bộ là câu nói rầu rĩ "Em sẽ thật đau khổ" của Diệp Thanh Linh.
Lần đầu tiên mà cô cảm thấy vô cùng hối hận, có cần...!
Phải ra tay hay không?
Nhưng rất nhanh, xe ô tô đã đến nội thành, ngừng trước tòa nhà của công ty Truyền Thông Tinh Nguyệt.
Diệp Thanh Linh nhẹ nhàng kéo cửa xe ra, gấp gáp nhảy xuống dưới, cô cười tạm biệt Thời Vũ rồi chạy như bay vào trong tòa nhà.
Thời Vũ nhìn theo bóng lưng của Diệp Thanh Linh, ánh mắt cũng dần trở nên ảm đạm.
Chẳng lẽ mình nỡ lòng trơ mắt nhìn Diệp Thanh Linh chạy đến bầu trời rộng lớn mà không hề quay đầu, không bao giờ trở lại hay sao? Chẳng lẽ mình thật sự nỡ lòng để Diệp Thanh Linh rời khỏi mình hay sao?
Thời Vũ nhẹ nhàng cười một tiếng.
Rất rõ ràng, lòng cô không nỡ.
.......!
Nhịp sống của Diệp Thanh Linh tuy bận rộn như lại rất quy luật, chớp mắt một cái đã đến ngày ghi hình vòng thi thứ ba.
Thời Vũ nhận được hai chiếc vé, một chiếc là do Diệp Thanh Linh cho cô, một chiếc là do Trương Y vận dụng mối quan hệ để có, cả hai đều là vé VIP.
Đến ngày công diễn, sáng sớm hôm đó, Thời Vũ còn đang do dự, nhưng cuối cùng cô lại chọn không đi.
Cô không muốn trực tiếp chứng kiến sự mất mát của Diệp Thanh Linh.
Bảy giờ tối, Thời Vũ và bà ngoại cùng nhau ngồi trước TV.
Lần thi đấu này, các thí sinh vẫn rút thăm để quyết định thứ tự biểu diễn, trùng hợp làm sao, Lý Hạ Trà là người lên sân khấu đầu tiên, tiếp sau đó là Diệp Thanh Linh.
Chủ đề sáng tác của Lý Hạ Trà là "Quốc phong vũ đạo", hắn ta mặc một bộ Hán phục khá dài để lên sân khấu, đây là một ca khúc cải biên, Thời Vũ nghe chẳng nghe được bao nhiêu, chỉ cười khinh một chút, cô nghĩ thầm cái tên này và tên nhà đầu tư Quách Nghị Truyền không sạch sẽ gì, cũng không biết lúc bên nhau đã làm ra biết bao nhiêu chuyện tào lao, thế mà chất giọng nghe ra cũng có vẻ trong trẻo.
Hát được nửa bài, sân khấu được trang bị thêm khói, Lý Hạ Trà nhẹ nhàng nhảy một đoạn khiến cho dưới khán đài la hét điên cuồng.
Có thể thấy được từ sân khấu, sáng tác, đến ca từ đều được đầu tư rất công phu, chỉ không biết cả bài này, rốt cuộc là hắn sáng tác được bao nhiêu phần?
Thời Vũ không nghe thêm nữa, cúi đầu nhìn điện thoại một lát.
Sau khi Lý hạ Trà hát xong, nhiệt độ của livestream tăng vọt mấy lần.
Bà ngoại cười ha hả nói: "Cái thằng nhóc này hát cũng không tệ lắm."
"Chỗ nào mà không tệ ạ? Con nghe mà nhức cả lỗ tai." Thời Vũ nhíu mày nói.
Bà ngoại lại cười lớn hơn nữa: "Đúng đúng đúng, cuối cùng Nhiễm Nhiễm nhà mình cũng biết bênh vực Tiểu Linh rồi, thằng nhóc này đúng là hát không tệ, nhưng không thắng nổi Tiểu Linh."
Gương mặt Thời Vũ hơi nóng bừng lên, hoang mang nhíu nhíu mày, lời cô nói là sự thật mà, tại sao lại gọi là bênh vực Diệp Thanh Linh? Bà ngoại đang định chọc ghẹo thêm một câu thì Thời Vũ đã mở miệng trước: "Bà ngoại, A Linh chuẩn bị lên sân khấu rồi, ngoại xem TV kìa, đừng bỏ lỡ ạ."
"Rồi rồi rồi, ngoại không nói nữa..." Lúc này bà ngoại mới chịu buông tha cho Thời Vũ.
Trên màn hình, Diệp Thanh Linh đang đi đến giữa sân khấu, hôm nay cô ấy cũng mặc một chiếc váy cổ phong, nhưng lại khác biệt hoàn toàn với phong cách của Lý Hạ Trà.
Một chiếc váy lụa đỏ như màu lửa cháy, bên trong còn được điểm xuyến bằng màu vàng kim, một bên hông đeo