"A Linh, về nhà với chị nhé, được không?"
Không biết những người xung quanh đã đi hết từ lúc nào, chỉ còn lại Diệp Thanh Linh và Thời Vũ còn ở tại chỗ.
Diệp Thanh Linh cầm chén cháo, ngửa đầu, mở to đôi mắt phượng, dùng ánh mắt cực kỳ vô tội để nhìn Thời Vũ chằm chặp, cảm giác ghét bỏ trong mắt không hề bị che giấu.
Thời Vũ nghĩ tới nghĩ lui cũng không hề nghĩ đến chuyện mới gần một tuần không gặp thôi, lần thứ hai mình xuất hiện trước mặt Diệp Thanh Linh thì em ấy lại có phản ứng như thế.
Vẻ mặt của Thời Vũ thay đổi mấy lần, cuối cùng cô lại thở dài một hơi, giọng nói mềm dịu: "Diệp Thanh Linh, chị đến đón em về nhà."
Diệp Thanh Linh lại nghiêng đầu một cái, nhíu mày: "Không."
"Diệp Thanh Linh." Giọng Thời Vũ tăng thêm một chút.
Diệp Thanh Linh chớp mắt tỏ vẻ hoang mang, run run lui về sau, lại càng không chịu đồng ý: "Tôi...!tôi không muốn về đâu."
Diệp Thanh Linh vừa ấm ức lại vừa đề phòng, rụt cả người lại, giống như thể nếu Thời Vũ dám bước tới thêm bước nữa thì cô sẽ lập tức phóng từ trên ghế chạy đi.
Cách đó không xa, Chu Phá Quang và Hoàng Tiểu Dật vẫn chưa rời đi, hai người đang đứng ngoài xe như chờ xem bên chỗ Diệp Thanh Linh sẽ xảy ra chuyện gì.
Thấy động tác lui về sau của Diệp Thanh Linh, trong lòng Thời Vũ tự nhiên lại thấy luống cuống, theo phản xạ, cô chộp lấy tay của Diệp Thanh Linh nhưng lại bị hất ra không chút khách khí.
Thời Vũ muốn tức giận, nhưng cô lại chẳng dám, cô sợ mình nói nặng lời sẽ dọa cho chú chim non trước mắt này bay đi mất.
Đôi môi của Thời Vũ hơi chu chu lên một chút, từ trước đến giờ cô chưa từng nói ra mấy lời dỗ dành, cuối cùng chỉ biết thở ra một câu rất gian nan: "A Linh..."
Diệp Thanh Linh say tới nỗi nghiêng nghiêng đầu, lông mi chớp chớp, nheo đôi mắt, giống như nghe thấy hai chữ này nên có phản ứng.
"A Linh," Thời Vũ cẩn thận ngồi xuống trước mặt Diệp Thanh Linh, giọng nói có chút cứng ngắt, nghẹn nghẹn, "Vì sao em lại không chịu về với chị?"
Ánh mắt của Diệp thanh Linh chợt trở nên hoang mang, vì say rượu nên cái đầu bé nhỏ của cô cũng không hiểu được Thời Vũ đang nói gì, cũng không biết là "Vì sao".
Diệp Thanh Linh không nói câu nào, Thời Vũ chờ rất kiên nhẫn.
"Tại vì..." Một hồi lâu, rốt cuộc Diệp Thanh Linh cũng yếu ớt thốt ra mấy chữ, "Tôi thấy chị hung dữ, không muốn về với chị đâu."
Lúc này, giọng của Thanh Linh vừa mềm mại lại vừa giống đứa con nít, vừa nghe thôi đã thấy nhũn tim.
Thời Vũ: "..."
Cái ông trời con này.
Thời Vũ nghe xong thì khóe mắt lại bắt đầu giật, cô thấy giận nhưng lại không dám giận, chỉ có thể cố gắng dịu giọng nói: "A Linh, chị không hung dữ, em về nhà với chị, được không?"
Diệp Thanh Linh nhăn mặt, không trả lời.
Thời Vũ chậm rãi vươn tay, cẩn thận chạm vào những ngón tay của Diệp Thanh Linh, lúc này, Diệp Thanh Linh lại co rúm lại nhưng đã không giằng ra.
Đầu ngón tay của Thời Vũ dịu dàng mơn trớn những đốt ngón tay của Diệp Thanh Linh, rồi từ từ lại đến mu bàn tay, cuối cùng lại dừng trên cổ tay, kéo nhè nhẹ.
"A Linh, về nhà với chị nhé, được không?"
Cả đời này Thời Vũ còn chưa từng dùng cái giọng dịu dàng như thế để nói chuyện với bất cứ ai.
Nghe được chữ "chị", sự đề phòng trong mắt của Diệp Thanh Linh mới giảm lại một ít, cô liếm liếm môi: "Chị là...!chị Thời?"
Bỗng nhiên Thời Vũ lại thấy vừa tức vừa buồn cười.
Cô dỗ Diệp Thanh Linh cả nửa ngày trời rồi mà cô ấy còn không biết cô là Thời Vũ?
"...Ừm." Thời Vũ cố nhịn xuống, dịu dàng gật đầu, lại gọi thêm một tiếng, "A Linh?"
"Hừm..." Diệp Thanh Linh phát ra một âm thanh be bé, nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, rốt cuộc mới gật đầy, "Vậy thì em sẽ đi theo chị."
Thời Vũ vừa định đứng dậy thì Diệp Thanh Linh lại bỗng nhiên nhẹ nhàng kéo kéo cổ tay cô.
"Sao vậy?" Thời Vũ nhẹ giọng hỏi.
Diệp Thanh Linh nói một cách yếu ớt: "Nhưng mà em vẫn thấy chị hung dữ lắm."
Thời Vũ: "..."
Thời Vũ thở dài thườn thượt: "Chị không hung dữ, chị đảm bảo."
"Thật sao?"
"...Thật mà."
"Ngoéo tay?" Diệp Thanh Linh giơ ngón tay của tay kia lên.
Thời Vũ cũng giơ tay lên một cách cứng ngắt, giọng nói bé xíu: "Ngoéo tay."
Ngón út của hai người đan vào nhau, ngón cái ấn mạnh một cái.
Lúc này Diệp Thanh Linh mới yên tâm mà gật đầu: "Vậy tụi mình đi thôi!"
Thời Vũ đứng dậy, ai ngờ Diệp Thanh Linh lại kéo cổ tay cô về thêm một lần nữa, Thời Vũ bất lực quay đầu lại: "Lại sao vậy?"
"Em..." Diệp Thanh Linh vừa bối rối lại vừa tủi thân, "Em hết sức rồi, em dậy không nổi."
Bây giờ Thời Vũ mới nhớ tới chuyện Diệp Thanh Linh còn đang say khướt.
Hết cách, cô dành bước lùi đến bên cạnh Diệp Thanh Linh, hơi cong lưng xuống, động tác vô cùng máy móc mà đỡ Diệp Thanh Linh: "Em tựa vào chị đi, chị nâng em dậy."
Diệp Thanh Linh vui vẻ mà "Oa" một tiếng, ôm chặt lấy eo của Thời Vũ, còn quen thói mà cọ cọ vào ngực mềm mại của cô,
Thời Vũ run lên, cố nhịn sự tê dại xuống, đỡ Diệp Thanh Linh đứng dậy vô cùng gian nan, hai người lảo đà lảo đảo một cái mới tạm đứng vững được.
Cũng may là Diệp Thanh Linh chỉ hơi đuối thôi chứ không phải là đứng vững không được, chứ nếu không thì lúc nãy không chỉ có lảo đảo thôi, mà chắc là Thời Vũ cũng phải nằm đo đất với cô ấy rồi.
Hai người vừa đi vừa lắc lư bước qua phía đường đối diện rồi ngừng trước cửa xe, vừa mở cửa xe ra, Thời Vũ lại phải khom lưng đỡ Diệp Thanh Linh ngồi vào trong, lúc nãy Diệp Thanh Linh còn mềm oặt, ngoan ngoãn nghe lời, bỗng nhiên lại lắc đầu lì lợm, ôm chặt lấy eo Thời Vũ.
"Diệp Thanh Linh? A Linh?" Thời Vũ gọi một tiếng.
"Hừ...!Chị Thời, chị lạnh quá vậy." Diệp Thanh Linh ôm khư khư Thời Vũ, hỏi hàm hồ.
Thời Vũ hơi nhướng mày, lúc nãy cô phải đứng trong gió lạnh chờ Diệp Thanh Linh gần ba tiếng đồng hồ, không lạnh nói ai tin?
Tay chân đều buốt đến độ sắp mất cảm giác rồi.
Thời Vũ định "thô bạo" nhét Diệp Thanh Linh vào xe, nhưng câu tiếp theo của Diệp Thanh Linh lại khiến bao sức lực của cô bay hết, ngay cả trái tim cũng sắp mềm nhũn ra.
Diệp Thanh Linh dịu dàng nói: "Chị Thời, em ôm chị thêm chút nữa nhé, em sưởi ấm cho chị, chị sẽ không thấy lạnh nữa."
Vừa lúc đó, một cơn gió lướt qua.
Thời Vũ không biết phải hình dung tâm trạng của mình trong khoảnh khắc ấy như thế nào nữa, rõ ràng là cơ thể đang run lên vì cơn gió lạnh, nhưng trái tim lại ấm áp khôn tả.
Nhưng ngoại trừ ấm ra...!còn có chút nhói đau không nói nên lời.
...!Tại sao lại như vậy?
Thời Vũ không hiểu.
Ngập ngừng mấy phút sau, Thời Vũ vẫn quyết định nhét Diệp Thanh Linh vào xe, thắt dây an toàn, lái xe về nhà.
Vừa xuống xe, Diệp Thanh Linh liền cảm thấy cồn cào, cô tựa vào bồn hoa để nôn khan, thật ra là không có nôn, nhưng âm thanh đó cũng đủ để người ta thấy đau lòng.
Thời Vũ cau mày, cô đỡ Diệp Thanh Linh về phòng rồi lại xuống bếp bưng chén canh giải rượu đã được dì Liễu nấu sẵn lên, cực khổ mà đút cho Diệp Thanh Linh uống.
Diệp Thanh Linh không chịu uống, Thời Vũ còn phải ôm eo cô ấy rồi dịu dàng dỗ dành cô ấy uống.
Lần đầu mà Thời Vũ dốc lòng chăm sóc người khác, cuối cùng cũng dỗ được Diệp Thanh Linh chịu uống hết canh, rồi Thời Vũ lại đỡ cô ấy vào thang máy, cả thể xác lẫn linh hồn của cô đều đã mệt lả.
Khi thang máy lên đến tầng ba, Diệp Thanh Linh lại ngẩng đầu, ánh mắt đảo đảo.
Thời Vũ tưởng rằng Diệp Thanh Linh muốn bước ra ngoài, cô lập tức nắm chặt tay cô ấy, giọng nói lại có chút hèn mọn rất khó phát hiện: "A Linh..."
Cũng may là Diệp Thanh Linh chỉ ngẩng đầu nhìn nhìn thế thôi rồi lại ngoan ngoãn đến tầng bốn với Thời Vũ.
Khi vào phòng, bỗng nhiên Thời Vũ lại thấy rất buồn cười, rõ ràng là mấy tháng trước Diệp Thanh Linh còn quấn lấy cô, muốn được ngủ chung với cô, thế mà bây giờ lại đổi thành cô dỗ Diệp Thanh Linh đến phòng mình.
Thời Vũ đỡ Diệp Thanh Linh vào nhà vệ sinh, rửa mặt rồi lại lau mình một cách đơn giản, xong xuôi lại đỡ cô ấy đến mép giường, tìm bộ đồ ngủ thay ra.
"A Linh, chị đi rửa mặt nhé, em nằm trên giường ngoan ngoãn đợi chị." Từ quán nướng cho đến lúc về nhà, cực nhọc cả nửa ngày trời, thế mà Thời Vũ cũng đã quen với việc dịu giọng mình lại, dùng âm thanh dịu dàng dỗ dành để nói chuyện với Diệp Thanh Linh, "Nếu em tỉnh táo rồi thì em thay áo ngủ trước nhé, được không?"
Thấy Diệp Thanh Linh ngoan ngoãn gật đầu thì Thời Vũ mới xoay người, bước đi một cách mệt mỏi, cả người cô đều mệt như thể sắp vỡ ra từng mảnh.
Rốt cuộc cũng sửa soạn sạch sẽ xong, Thời Vũ trở về giường, Diệp Thanh Linh đã thay quần áo, dựa vào gối, lim dim như đã ngủ.
Nhưng mà lúc Thời Vũ đến gần thì cô ấy thấy có gì đó là lạ.
Diệp Thanh Linh không hề ngủ.
Cô ấy đang bối rối mở to đôi mắt rất vô trông rất vô hồn, hốc mắt đỏ hoe, khóe mắt còn có giọt lệ đang trào ra, nó lặng lẽ lăn dài trên má.
"A Linh?" Thời Vũ lập tức hoảng loạn mà ngồi xuống, "A Linh, em bị sao vậy?"
Cô nắm tay của Diệp Thanh Linh.
Diệp Thanh Linh xoay đầu lại nhìn về phía Thời Vũ, đôi mắt đẫm lệ bỗng nhiên lại trở nên trong vắt trong giây lát, muôn vàn cảm xúc trong đôi mắt ấy, từ phẫn nộ, tủi thân cho đến khổ sở...!Tất cả đều in sâu trong đó.
Ngay khoảnh khắc Thời Vũ chạm được ngón tay của Diệp Thanh Linh, cô ấy gần như là phản xạ lại ngay lập tức, vung tay lên, hất một cái——
"Chát" một tiếng.
Mu bàn tay của Thời Vũ đỏ lên, cực kì đau rát.
Thời Vũ ngẩng đầu ngạc nhiên, lúc này khoảng cách giữa cô và Diệp Thanh Linh rất gần, vừa ngước đầu lên đã gần chạm được mặt của Diệp Thanh Linh.
Sau đó Thời Vũ lại bị đẩy thật mạnh, ngã xuống giường.
"Diệp Thanh Linh!" Giọng của Thời Vũ chợt lạnh xuống, cô ngồi dậy, định quát một tiếng, nhưng khi cô vừa ngước đầu lên đã phải đối diện với đôi mắt của Diệp Thanh Linh.
Trong mắt cô ấy là những giọt lệ tủi thân.
"Chị Thời..." Giọng của Diệp Thanh Linh nghẹn ngào không thành tiếng, trong mắt hiện lên vẻ đau khổ cùng cực, cô ấy vừa khóc vừa nói, "Sao chị lại...!Sao chị lại có thể nói ra những lời như vậy chứ?"
"Thú cảnh?"
"Đồ chơi...?"
"Tại sao chị lại có thể nói vậy chứ..."
"Tại sao có thể..."
"Em rất đau khổ..."
Trong ngủ rất yên lặng, chỉ có âm thanh khàn khàn đau đớn của Diệp Thanh Linh vờn quanh bên tai của Thời Vũ.
Mỗi một câu mà Diệp Thanh Linh nói ra, Thời Vũ đều có cảm giác cổ họng của mình lại không chịu chống chế của mình mà co rút một chút, ngay cả hít thở cũng khiến nó đau đớn.
Sự hối hận chiếm đầy cõi lòng.
Thời Vũ biết mình đã sai rồi, nhưng cô không biết rốt cuộc là mình đã sai ở đâu.
Cho đến tận bây giờ, sự tồn tại của Diệp Thanh Linh đối với cô, đến cuối cùng là có ý nghĩa như thế nào.
Nếu không phải là thú cảnh, không phải đồ chơi, không phải chim hoàng yến...!Vậy thì sẽ là gì?
Thích sao?
Nhưng mà, thế nào mới gọi là thích?
Trong cả cuộc đời của cô...!hình như cái cảm xúc như này...!cơ bản là không hề tồn tại.
Lúc Thời Vũ còn đang đứng hình, không biết Diệp Thanh Linh đã im bặt từ lúc nào, đột nhiên cô ấy nhào tới đè Thời Vũ xuống mà không hề báo trước.
Diệp Thanh Linh giận dữ đè tay của Thời Vũ lại, sau khi say rượu, sức của cô ấy mạnh muốn chết, lập tức đã làm cho cổ tay của Thời Vũ cảm thấy rất đau.
"Hưm..." Thời Vũ yếu đuối thốt lên, còn chưa kịp nói chuyện thì Diệp Thanh Linh đã chạm được môi Thời Vũ, cắn một cái thật mạnh.
Diệp Thanh Linh không hề nương một chút nào.
Ngay lập tức, mùi vị tanh nồng đã lan tràn ra khắp khoang miệng,
Thời Vũ thở hổn hển một cách gian nan, cuối cùng, Diệp Thanh Linh mới chịu lui lại một chút, nhưng cô ấy không hề thả cổ tay Thời Vũ ra, mà là đẩy cổ áo ngủ của cô ra, dễ như trở bàn tay, sau đó lại như một chú sói con đang phẫn nộ, cắn thật mạnh lên xương quai xanh của cô.
Đơn giản là cắn mà thôi.
Giống như đang trả đũa vậy, không hề mang theo một chút dục vọng mà cắn.
Chỉ có đau đớn.
.......
Sau đó lại bắt đầu mơ mơ màng màng, đầu óc quay cuồng mà ngủ say.
Rốt cuộc cô cũng được ôm Diệp Thanh Linh thêm lần nữa, trong khoảnh khắc mê ly, Thời Vũ không phân biệt nổi cuối cùng là mình đau khổ nhiều hơn hay mình vui sướng nhiều hơn.
Nhưng tóm lại....!Đã rất lâu rồi cô mới được cảm giác được sự "tồn tại" thêm lần nữa.
Thời Vũ ngất ngư mà ngủ say, cuối cùng cũng có một đêm không mất ngủ.
.......
Tiếng gà gáy đầu tiên đã cất lên.
Trời đã sắp sáng, những tia sáng cuối cùng của ánh trăng len lỏi vào phòng.
Diệp Thanh Linh mơ màng mở mắt, nhìn cảnh vật xung quanh vẫn còn tối đen, chóp mũi hơi động đậy, cô ngửi được một mùi hương ngọt lành khó tả.
Đầu của cô còn đang quay cuồng, chỉ nhớ được mang máng chuyện mình đã đạt được vị trí quán quân vào trận chung kết tối qua, cô cùng Hoàng Tiểu Dật và những người khác đi ăn mừng, uống cả đống bia, sau đó...
Sau đó thì sao?
Diệp Thanh Linh chớp đôi mắt còn mông lung, rốt cuộc cũng thích ứng được với ánh sáng le lói trong phòng, miễn cưỡng lắm mới nhìn được rõ xung quanh.
Cho dù đã mấy ngày rồi không về, nhưng Diệp Thanh Linh vẫn lập tức nhận ra đây là phòng của Thời Vũ—— Tại sao mình lại ở trong phòng của Thời Vũ?
Mà lúc này, Thời Vũ vẫn còn cuộn tròn trong lớp chăn, đôi tay ôm lấy đầu gối, đây là một tư thế thường thấy cũng những người thiếu cảm giác an toàn.
Diệp Thanh Linh ôm Thời Vũ từ đằng sau, ngón tay mới động đậy một chút thôi đã lướt qua đôi bờ vai trắng nõn tinh tế.
Diệp Thanh Linh giật mình một cái, gần như là rụt lại theo bản năng, cô tiện tay chỉnh chỉnh lại chiếc áo ngủ đang sắp rơi ra của mình rồi nhón nhón chân chuồn khỏi phòng.
Hừm...!Tuy là Diệp Thanh Linh không có thù dai, đã gần một tuần trôi qua, sự tức giận cũng đã không còn hừng hực như lúc ban đầu, thậm chí những ngày mà cô không ở nhà, cô còn mơ thấy Thời Vũ rất nhiều lần nữa.
Nhưng mà cô đã nói rồi, trước khi Thời Vũ chịu xin lỗi cô, cô sẽ không thèm để ý đến Thời Vũ!
Tuyệt, đối, không, thèm, để, ý!
Diệp Thanh Linh cũng không biết tại sao mình lại chấp nhất với lời xin lỗi từ Thời Vũ như thế.
Chỉ là mỗi lần nhớ tới lúc Thời Vũ bảo mình chỉ là thú cảnh, cô lại cảm thấy cả người mình không thỏa mái cho lắm, ngay cả trái tim cũng nhói lên.
Diệp Thanh Linh chạy vọt xuống tầng dưới, về lại phòng mình.
Cô không hề chú ý tới trong phòng của Thời Vũ, dưới ánh trăng mờ ảo, ở chân giường là đồ ngủ của Thời Vũ bị quăng lung tung, nó bị vò tới nhăn bèo nhèo, chiếc chăn cũng chịu chung số phận, cả căn phòng đều hiện lên hơi thở của dục vọng.
Mà dưới lớp chăn, Thời Vũ không mặc quần áo, khắp người toàn là những vết đỏ đáng sợ, giống như là vết hôn, nhưng lại càng giống vết véo.
"Oáppp..."
Diệp Thanh Linh chỉ ngáp một cái tỏ vẻ buồn ngủ, cô lại vùi mình vào lớp chăn mềm mại trong phòng, lại ngủ say.
.......
Đến lúc Thời Vũ tỉnh táo lại thì đã là giữa trưa, thời tiết hôm nay rất sáng sủa, có một tia nắng len lỏi qua bức màn, chiếu sáng rực toàn bộ căn phòng.
Thời Vũ vừa chống tay ngồi dậy đã cảm thấy vùng eo mình đau nhức, trên vai, cánh tay và cả trên ngực cũng có chút đau đớn.
Cô nhớ lại chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua rồi nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, tầm mắt dời sang phía bên cạnh.
Không biết người nằm trên một nửa giường bên kia đã đi từ lúc nào, cô sờ vào cũng chỉ còn lại sự lạnh lẽo.
Thời Vũ mặc áo ngủ vào, kéo màn ra, ánh nắng tươi đẹp chiếu vào bên trong, nhưng Thời Vũ chỉ chú ý tới ban công bên ngoài cửa sổ không hề có bóng dáng của Diệp Thanh Linh.
"A Linh...?" Cho dù không chút hy vọng, nhưng Thời Vũ vẫn nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Trong phòng rất yên tĩnh, không hề có tiếng động, cũng không ai đáp lại.
Ngón tay đang bám lên mặt kính nhìn ra ban công lập tức rơi xuống, rũ ở bên người, trong lòng cô bỗng nhiên lại thấy trống