Trên đường đến Vân Thành, Diệp Thanh Linh có chút thất thần.
Câu "vợ vợ son các con" của bà ngoại có giống như cách mà cô hiểu không nhỉ? Cô và Thời Vũ...!vợ vợ son?
Tuy là sau khi mất trí nhớ thì Diệp Thanh Linh vẫn còn biết về khái niệm hôn nhân đồng tính, nhưng mà cô và Thời Vũ, sao mà có thể chứ? Không phải Thời Vũ chỉ xem cô là em gái thôi sao?
Diệp Thanh Linh cảm thấy đầu óc mình rất lộn xộn, ngay cả những việc cần chú ý mà Hoàng Tiểu Dật đã dặn dò cô cũng không nghe được đâu vào đâu.
Rất nhanh đã đến sân bay, lên máy bay, Diệp Thanh Linh tựa lưng vào ghế mà ngẩn ngơ, vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Cô lại hồi tưởng về những tháng ngày, những nhất cử nhất động giữa cô và Thời Vũ sau khi mình tỉnh lại.
Một số chi tiết bé xíu bị cô bỏ qua bỗng nhiên lại hiện lên trước mắt.
Mỗi lần cô tiếp xúc hơi thân mật với Thời Vũ, cơ thể của Thời Vũ thường hay run lên nhè nhẹ, những nụ hôn từng rơi trên đôi má và cả nụ hôn mềm mại đặt lên trên trán, còn có bầu không khí kỳ kỳ thường hay xuất hiện giữa hai người, hay cái cảm giác lạ lẫm mơ hồ như có như không...!Lúc ấy Diệp Thanh Linh cũng không biết đó là chuyện gì, nhưng bây giờ ngẫm kỹ lại, cô lại nhận thức được rất rõ...!đó là ái muội.
Diệp Thanh Linh mơ hồ cảm giác rằng ngoại trừ những cái này, giữa cô và Thời Vũ vẫn còn một số chuyện càng bí ẩn hơn nữa, càng thân mật hơn nữa đã từng phát sinh rồi, nó làm cho cô cảm giác máu trong người mình đang chảy nhanh hơn, lại nhịn không được mà liếm liếm khóe môi.
Nhưng mà, cụ thể là chuyện gì...!Cô lại chẳng nhớ được.
Nhịp thở của Diệp Thanh Linh tăng nhanh hơn một chút, tựa như mất khống chế, tim cũng đập thình thịch.
Nhưng mà...!Nếu cô và Thời Vũ, thật sự là có loại quan hệ như thế, vậy tại sao Thời Vũ lại chưa từng nói cho cô biết?
Chẳng lẽ chỉ là do bà ngoại lỡ lời nên mới bảo thế thôi...?
Trong lòng của Diệp Thanh Linh bỗng dưng lại thấy có chút chút nôn nóng, theo phản xạ, cô lấy điện thoại ra định gọi cho Thời Vũ hỏi một câu.
Nhưng bây giờ lại đang trên máy bay, nên khi tay vừa chạm đến vỏ điện thoại, cô chỉ nhẹ nhàng vuốt ve một lát rồi lại để lại chỗ cũ.
"Thanh Linh, em sao thế?" Hoàng Tiểu Dật ngồi đối diện, cô chú ý tới động tác của Diệp Thanh Linh nên mới nghiêng đầu qua, nhẹ giọng hỏi, "Em hồi hộp quá hả? Suốt cả chặng đường chị thấy em hơi thất thần sao đó."
"Ừm...!Có một chút ạ." Diệp Thanh Linh ngừng một lát rồi gật đầu.
"Đừng hồi hộp, chị tìm hiểu rồi, tuy là chưa biết khách mời của kỳ này cụ thể là ai, nhưng mà có nhân viên phụ trách nói nhỏ cho chị nghe rồi, bọn họ đều tốt lắm...!Còn tầm một tiếng nữa mới đến Vân Thành, em ngủ chút đi." Hoàng Tiểu Dật lấy bịt mắt từ trong túi ra đưa cho Diệp Thanh Linh, "Nè, mùi hoa oải hương, có thể làm dịu cảm xúc đó."
"Cảm ơn Tiểu Dật." Diệp Thanh Linh cười cong mắt, nhận lấy chiếc bịt mắt.
Cô nhắm mắt lại, cảm giác nôn nóng trong lòng cũng dần tan bớt.
Điều quan trọng trước mắt vẫn là ghi hình cho chương trình, còn về vấn đề này...! Thì đợi bao giờ về lại Hải Thành rồi gặp Thời Vũ để hỏi trực tiếp, đến lúc đó thì chiến tranh lạnh giữa hai người cũng nên chấm dứt.
Vả lại, Diệp Thanh Linh càng nghĩ lại càng cảm thấy có khi là do bà ngoại lỡ lời thì sao? Giữa hai người con gái, thân mật một tí cũng không có gì đáng trách, còn về cái cảm giác "ái muội"...!thì chắc là do cô nghĩ nhiều mà thôi.
Cập nhật truyện nhanh tại == T R Ù M T R U Y Ệ N.
vИ ==
Diệp Thanh Linh nghe được mùi hoa oải hương thoang thoảng, nằm trên máy bay nghỉ ngơi thêm một lát, chờ xuống máy bay thì tinh thần cũng đã phục hồi.
Mọi người lại chuyển qua đi xe lửa, cuối cùng lại chuyển qua đi bằng xe buýt thêm một tiếng nữa, rốt cuộc Diệp Thanh Linh cũng đến được thôn ghi hình vào lúc giữa trưa.
Vừa xuống xe thì tổ chương trình đã thu điện thoại của cô, Diệp Thanh Linh kéo vali bước vào trong sân một mình, đến đó mới thấy không chỉ có cô mà đã có hai người chờ sẵn bên trong.
Một người là lưu lượng tiểu hoa đang khá nổi tiếng tên Nhan Thi, cô ấy có một mái tóc xoăn dài, gương mặt sắc bén pha chút lạnh lùng, dáng người cũng tỏa ra cảm giác ngự tỷ quyến rũ.
Diệp Thanh Linh có chút hiểu biết về cô ấy, cô ấy xuất thân từ nhóm nhạc, cả hát và nhảy đều rất vẹn toàn, quả là ACE toàn năng.
Khác biệt hoàn toàn mới một người chỉ có thể dựa vào chống lưng như Nhạc Liên Liên, Nhan Thi đúng chuẩn là một người tài hoa hàng thật giá thật, ra mắt cả mấy năm nay vẫn chưa hề có chút tai tiếng nào, những người trong ngành đánh giá về cô ấy cũng không tồi.
Còn về người kia...
Diệp Thanh Linh còn chưa kịp phản ứng thì người nọ đã xông đến, vô cùng kích động: "A...!Thanh Linh! Tôi, tôi không ngờ là lại được gặp cô ở đây, thực sự là tốt quá....Tôi vui mừng quá đi mất...!"
Diệp Thanh Linh đứng hình, bây giờ mới phát hiện thì ra anh ấy là cái người hát crack trong vòng đầu tiên của chương trình《Giọng Hát Nội Lực》, cũng là thí sinh số 06 mà cô từng an ủi, tên Vương Tấn Nhiên.
Thật ra Vương Tấn Nhiên và Lý Hạ Trà đều giống nhau, hai người đều có khuôn mặt búng ra sữa, nhưng mà cho dù Lý Hạ Trà có gương mặt như thế thì cũng không thể nào che giấu cái khí chất xấu xí của mình.
Nhưng Vương Tấn Nhiên lại khác, cả người tỏa ra sự lanh lợi, tươi trẻ, đôi mắt sáng lấp lánh, tựa như một chú chó Labrador hiền lành vô hại.
"Lâu rồi không gặp." Diệp Thanh Linh chào hỏi với Vương Tấn Nhiên rồi lại duỗi tay về hướng của Nhan Thi, "Chào tiền bối Nhan Thi ạ, em là Diệp Thanh Linh."
Nhan Thi nhìn gương mặt của Diệp Thanh Linh, đôi mắt to lạnh lùng chớp chớp, không hề bắt tay với cô, vẻ mặt cũng rất nhạt nhẽo.
Diệp Thanh Linh cười khẽ, liếm liếm môi, lúc cô nghĩ rằng cái cô đỉnh lưu tiểu hoa này thật ra cũng không dễ tính như lời đồn cho lắm thì bỗng nhiên đôi mắt của Nhan Thi lại sáng rực lên, giống như tới bây giờ mới kịp nhảy số vậy, cô ấy nhào đến nắm lấy tay cô: "Em là Diệp Thanh Linh nè...! Chị, chị thích mấy bài hát của em lắm, nhất là hai bài mà em sáng tác á...!Sau này có cơ hội thì tụi mình phải hợp tác nha!"
Rõ ràng là nhìn gương mặt của Nhan Thi vẫn rất lạnh lùng, nhưng đôi mắt lại sáng long lanh, còn có chút gì đó ngô nghê ngốc nghếch, thực sự là có chút...!đáng yêu ngoài ý muốn.
Diệp Thanh Linh cũng không ngờ tới cái tính cách này của Nhan Thi, cô nhịn không được mà cười nhẹ rồi gật đầu: "Ừm, tiền bối Nhan Thi, có cơ hội thì tụi mình hợp tác."
"Gọi, gọi chị là Thi Thi được rồi." Nhan Thi chớp chớp mắt, "Chị gọi em là Thanh Linh được không?"
"Đương nhiên là được ạ, tiền bối Thi Thi." Diệp Thanh Linh gật đầu.
Đôi mắt của Nhan Thi cong như trăng khuyết, lập tức đứng ngay bên cạnh của Diệp Thanh Linh, ôm lấy cánh tay của cô ấy mà không chút xa lạ.
Một lát sau, vị khách mời cuối cùng cũng đến, là một nam ca sĩ đang nổi tiếng của một nhóm nhạc, anh ấy tên Tịch Quy.
Tịch Quy là kiểu một người đàn ông vừa đẹp trai lại vừa lạnh lùng, còn về tính cách...
Khi anh ấy vừa bước vào sân thì đã mở lời chào hỏi với mọi người cực kỳ nhiệt tình, quơ chân múa tay, lần lượt phát đặc sản cho những người khách mời khác.
....Đúng chuẩn là một chúa hề.
Thậm chí ngay cả fan của Tịch Quy cũng hay buông lời tiếc nuối, mắc mớ gì mà một người đàn ông lịch lãm như thế mà lại có cái miệng chi vậy trời.
Lại nghe nói Tịch Quy là đàn anh của Nhan Thi, trên mạng cũng có rất nhiều người là fan CP của hai người, nếu nói về mối quan hệ thực sự giữa bọn họ...!Lúc Tịch Quy cầm đặc sản đi đến trước mặt của Nhan Thi thì Nhan Thi liền nghiêng nghiêng đầu ngơ ngác, sau đó lại chui ra sau lưng của Diệp Thanh Linh để trốn.
Ý ghét bỏ hiện lên rất rõ ràng.
Ngay lập tức, Tịch Quy khóc ròng: "Thi Thi em lại ghét bỏ anh nữa...!"
Nhìn cách phản ứng của anh ấy thì có vẻ đây cũng chẳng phải lần đầu tiên.
Cuối cùng, Diệp Thanh Linh chỉ biết dở khóc dở cười mà nhận lấy cái món đặc sản sến rện đó để đưa cho Nhan Thi, Nhan Thi cười ngọt như mía lùi: "...! Cảm ơn Thanh Linh!"
Tịch Quy: "...? Anh thì sao? Cái này anh tặng cơ mà!"
Nhan Thi không thèm để ý đến anh ấy, chỉ rảo bước cùng Diệp Thanh Linh vào căn nhà nhỏ ở sau sân.
Vương Tấn Nhiên vỗ vỗ vai Tịch Quy tỏ vẻ an ủi rồi lại cúi đầu nhịn cười.
Tịch Quy: "..."
Thôi dẹp, cháy lên đi lửa thiêng Cao Nguyên.
.......
Cả bốn người đều đã từng xem qua《Hấp Dẫn Về Làng》rồi nên biết trong căn nhà gỗ này có tổng cộng ba phòng, gồm hai phòng đôi và một phòng đơn.
Hai người nam rất tự giác, họ chọn một trong hai phòng đôi, Diệp Thanh Linh rũ mắt, lịch sự hỏi trước ý kiến của Nhan Thi: "Tiền bối Thi Thi muốn ngủ phòng nào ạ?"
Đôi mắt của Nhan Thi hơi sáng lên: "Thanh Linh, em có ngại ở chung phòng với chị không?"
Diệp Thanh Linh lắc đầu: "Em không ngại ạ."
"Vậy chốt đơn nha...!" Nhan Thi gật đầu vui sướng, cô vừa định lên phòng đôi ở trên tầng trên thì lại bị tổ đạo diễn ngăn lại.
Đạo diễn lấy hai tờ giấy ra: "Hai người bắt buộc phải một người ngủ một phòng, rút thăm nha."
"Tại sao ạ?"
"Đây là quy định của chương trình." Đạo diễn nói rất nghiêm túc, "Ngày mai sẽ có một vị khách mời nữa đến, mọi người đều là minh tinh, nếu mà chừa lại phòng đơn cho khách mời thì lỡ họ cảm thấy lạc lõng thì làm sao bây giờ?"
Hồi trước, trong chương trình《Hấp Dẫn Về Làng》cũng hay có một số khách mời không phải người nổi tiếng, nhưng mà họ cũng sẽ đến thôn trong ngày đầu tiên giống như các khách mời minh tinh, lúc nãy Diệp Thanh Linh chỉ nghĩ là đủ người rồi nên không nghĩ đến chuyện này.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của đạo diễn, Diệp Thanh Linh cảm thấy hình như cũng có lý nên gật gật đầu.
Nhan Thi chớp chớp mắt, mất mát, ngoan ngoãn rút thăm.
Cuối cùng, Diệp Thanh Linh chọn trúng phòng đôi, Nhan Thi thì ở phòng đơn phía đối diện.
Hai người mang hành lý lên phòng, sau khi về lại chỗ sân thì tổ đạo diễn cũng đã chuẩn bị xong đồ ăn ở một cái đình nghỉ ngơi ở sân.
Vương Tấn Nhiên và Tịch Quy đã ngồi sẵn ở bàn, vui vẻ phất tay về phía hai người.
Trong những mùa trước, tổ chương trình của《Hấp Dẫn Về Làng》chơi rất ác, khỏi nói đến chuyện chuẩn bị cơm cho khách mời, mà ngay cả chuyện hái rau trồng trọt này kia thì khách mời cũng phải tự thân vận động.
Nhưng kỳ này, tổ đạo diễn thế mà lại chịu chuẩn bị sẵn đồ ăn cho bọn họ, Diệp Thanh Linh đứng từ xa thôi đã ngửi được mùi thơm của đồ ăn rồi, bảo sao mà hai anh trai đằng đó lại kích động thế.
Diệp Thanh Linh ngồi xuống, cả bốn người vui vẻ mà nâng chung trà: "Ăn cơm thôi!"
Tịch Quy là người lớn nhất trong cả bốn người, hai mươi chín tuổi, nhỏ nhất là Diệp Thanh Linh, hai mươi hai tuổi, nói chung cũng gọi là nhóm trẻ trong showbiz, cả bốn người rất nhanh đã bắt đầu trò chuyện rôm rả ồn ào, không khí trên bàn cơm vô cùng hài hòa.
Nhưng mà chưa vui được bao lâu thì nhân viên trong tổ đạo diễn đã rón ra rón rén cầm tờ thông báo nhiệm vụ bước đến: "Các bạn ơi, bữa cơm hôm nay ăn có ngon không ạ?"
"Ăn ngon ăn ngon!" Tịch Quy là người đầu tiên giơ tay lên, nói rất kích động.
Diệp Thanh Linh quay đầu, cười cười nhìn về phía người nhân viên đó: "Cảm ơn các anh các chị ạ, mọi người vất vả rồi.
Lúc em mới đến đã thấy mọi người bận rộn rồi, mọi người ăn chưa ạ? Muốn ăn cùng bọn em không ạ?"
Cô chỉ chỉ về phía đồ ăn trên bàn, nhích sang nhường một chỗ.
Nhân viên: "..."
Anh ta nhìn vẻ mặt ngoan ngoãn của Diệp Thanh Linh, nhất là khi đối diện với ánh mắt trong trẻo ấy, tự nhiên lại thấy có chút không đành lòng nói ra lời tiếp theo.
"Bọn tôi ăn rồi, không sao đâu." Anh trai trong tổ đạo diễn gian nan mà nhíu nhíu mày, đọc lên câu kế tiếp trong kịch bản, "Bữa cơm hôm nay rất ngon phải không ạ? Chúc mừng mọi người, năm ngày sinh hoạt lại nông thôn tiếp theo, bọn mình sẽ—— không chuẩn bị đồ ăn nữa.
Nói cách khác, mọi người muốn cũng không ăn được hahahah"
Diệp Thanh Linh chớp chớp mắt, rũ mắt xuống, vừa yên lặng lại vừa đáng thương.
Nhan Thi cũng chợt lặng người theo: "..."
Vương Tấn Nhiên: "..."
Theo bản năng, Tịch Quy định nhảy dựng lên để kháng nghị, nhưng khi nhìn đến biểu cảm của ba người còn lại thì cũng đành câm nín, cúi đầu không nói chuyện: "..."
Lông mày của người nhân viên giật giật: "..." Rõ ràng là y theo kịch bản bình thường để làm cơ mà, sao mà thấy có lỗi dữ thần vầy nè?
Nhưng cho dù thấy có lỗi cỡ nào thì vẫn phải làm theo kịch bản, người nhân viên nỗ lực hết sức để phớt lờ vẻ mặt của bốn người khách mời, đơ mặt nói: "Không chỉ có vậy, ông bà xưa có câu: muốn ăn thì lăn vào bếp.
Sau này, mỗi một bữa cơm thì mọi người sẽ phải tự mình hái rau, tự mình chuẩn bị, đương nhiên là nếu mọi người có thể hoàn thành các nhiệm vụ do tổ đạo diễn đưa ra, chúng tôi nhất định sẽ có quỹ khen thưởng hoặc là vật phẩm gì đó, tùy mọi người lựa chọn."
Sau khi người nhân viên nói xong, cả bàn bốn người vẫn còn ngồi lặng lẽ âm thầm rơi nước mắt, không hề phản ứng lại một xíu nào.
Nếu là lúc trước, bình thường các vị khách mời đã bắt đầu than vãn rồi, nhưng mà bọn họ lại có kiểu phản ứng yên lặng như thế, ngược lại lại khiến cho các nhân viên của đoàn cảm thấy áy náy.
Nhưng mà xét thấy phản ứng của bọn họ khi lên hình khác hoàn toàn với bình thường thì cũng xem như là chút thú vị, đạo diễn vẫy vẫy tay, ý bảo người nhân viên tiếp tục đọc.
"Sau đây sẽ là nhiệm vụ đầu tiên của mọi người: Giữa trưa ngày mai sẽ có một vị khách mời không phải minh tinh đến đây, mọi người sẽ cùng nhau chuẩn bị một bữa trưa khiến người nọ cảm thấy hài lòng! Phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Một khoản tiền quỹ để mua sắm hoặc là nguyên liệu, thực phẩm.
Hình phạt thất bại nhiệm vụ: Mặc một chiếc áo hoa lòe loẹt để bán nghệ ở cửa thôn trong hai tiếng."
"???"
Ra đằng cửa thôn để bán nghệ? Đã thế còn phải mặc áo hoa lòe loẹt?
Trong đầu Diệp Thanh Linh đã hiện lên hình ảnh bốn người đang vừa mặc áo hoa lòe loẹt vừa ca hát nhảy múa, mí mắt không nhịn nổi mà giật giật.
Cô biết là tổ chương trình sẽ hành lên bờ xuống ruộng, nhưng mà...!cũng không nghĩ là đến nỗi lên bờ xuống ruộng như thế.
Tịch Quy vỗ bàn một cái: "Nấu ăn? Nhưng mà bọn tôi đâu có nguyên liệu đâu! Nói gì đồ ăn, tôi vừa nhìn thoáng qua, ngay cả gia vị còn không có cơ mà!"
Anh trai của tổ chương trình trên mặt không chút biểu cảm: "Hoàn thành nhiệm vụ nào cũng có được thưởng nguyên liệu nha."
Tịch Quy: "Nhưng mà bọn tôi không có nguyên liệu thì làm sao mà hoàn thành nhiệm vụ được!"
Có nguyên liệu mới có thể nấu ăn → nấu ăn mới có thể hoàn thành nhiệm vụ → hoàn thành nhiệm vụ mới có thể có nguyên liệu.
Logic của Tịch Quy đúng là đỉnh của chóp.
Sau khi công bố nhiệm vụ xong, anh trai của tổ chương trình cũng lặng lẽ trốn mất, chỉ có một anh quay phim còn ngồi xổm ở bên cạnh.
Bọn họ đều là những người sinh ra và lớn lên ở phố thị, đặc biệt là Nhan Thi và Tịch Quy, toàn là những thiếu gia tiểu thư từ thuở bé, mười ngón không đụng vào một chút nước, nếu muốn bọn họ phải làm việc đồng áng hay thổi lửa nấu cơm thì cũng xem như là muốn nửa cái mạng của bọn họ rồi.
Vương Tấn Nhiên là một minh tinh hệ dưỡng thành, tức là từ tám chín tuổi đầu đã tập trung vào tập hát và nhảy, cũng không cách nào biết được chuyện làm việc này kia.
Không biết là ai đã bắt đầu kêu than: "Nhưng mà cho dù có nguyên liệu...!tôi cũng không biết nấu cơm cơ mà!"
Một người khác lại nói: "Tôi được thì được đó...!Nhưng mà dạng bếp nông thôn thì tôi không dùng rành cho lắm..."
Diệp Thanh Linh vẫn còn đang ngồi ăn cơm rất ung dung và thong thả, cô ngẩng đầu, liếm liếm môi: "Em được mà."
Cả ba người kia cùng sửng sốt, dùng đôi mắt sáng rực để nhìn về phía Diệp Thanh Linh.
Diệp Thanh Linh mới vào showbiz không lâu, nhưng mà "Cô Linh" đã hát nhiều năm như thế rồi, ngay từ bài hát đầu tiên thì thiết bị mà cô ấy dùng đã không tồi, nên bọn họ cứ nghĩ Diệp Thanh Linh cũng là một đại tiểu thư không dính chút khói lửa phàm tục.
"Vậy...!Còn xuống ruộng hái rau trồng rau thì sao?" Nhan Thi thầm thì hỏi nhỏ.
Theo như kịch bản keo kiệt thường thấy của chương trình thì những thực vật ở ngoài đồng bọn họ muốn hái sao thì hái, nhưng mà về sau cũng có thể sẽ bắt bọn họ trồng lại một số thứ để bù lại phần mà bọn họ