Sổ kết hôn.
Tay của Diệp Thanh Linh đặt ở mép giường, ngón tay tựa như thể vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại của lúc nãy, rõ ràng là ngón tay và mũi cách nhau rất xa, nhưng cô vẫn ngửi được một mùi hương lành lạnh đặc trưng của Thời Vũ.
Mùi hương lành lạnh cứ lượn lờ nơi đầu ngón tay, khiến cho cả cánh tay của cô trở nên tê dại.
Trong phòng vô cùng im lặng, chỉ có tiếng gió lướt qua hàng cây lao xao rồi phát ra thứ âm thanh mơ hồ từ một nơi thăm thẳm trong rừng sâu ở bên ngoài cửa sổ, và cả tiếng tim đập của cô ngay lúc này đây.
Thật lâu sau, Diệp Thanh Linh lại lùi về sau một bước, hoàn toàn ngồi lên trên giường của Thời Vũ, sau đó mới nhẹ nhàng ngã người ra sau rồi chui vào lớp chăn của Thời Vũ.
Thảm điện bên trong còn chưa được khởi động, rõ ràng là rất lạnh, nhưng không hiểu sao Diệp Thanh Linh lại thấy nóng vô cùng.
Nhất là cái mùi hương lành lạnh như có như không đó, tựa như đang trói chặt lấy cả người, chui vào thất khiếu, khiến cho cả người cô đều trở nên run rẩy.
Giống như có thứ gì đó đã không thể khống chế được nữa, đang sắp chui từ mặt đất lên.
Diệp Thanh Linh liếm liếm môi, toàn bộ suy nghĩ, đều là...
"Thời Vũ."
Và cả cảm giác mềm mại ban nãy.
.......
Trong căn phòng u tối, không khí trở nên ái muội một cách vi diệu.
.......
Thời Vũ vẫn còn trốn trong chăn không dám nhúc nhích, cắn môi, trên lưng cũng thấm ra một lớp mồ hôi mỏng.
Cô nghe được tiếng Diệp Thanh Linh đã nằm lên giường đối diện, trong lòng không biết là phải cảm thấy mất mát hay phải thở phào nhẹ nhõm.
Đợi một lát sau, cô đang định thả lỏng người thì lại nghe được tiếng sột soạt ở bên đó.
Diệp Thanh Linh ngồi dậy, đến gần cô, xốc chăn lên.
Sống lưng của Thời Vũ ngay lập tức đã căng cứng lại vì hồi hộp, cả người cũng có một cảm giác gì đó rất dị thường đang ập đến, tựa như bị điện giật vậy, vừa tê, vừa ngứa, nó chạy dọc theo mạch máu rồi lan rộng khắp toàn thân từ trên xuống dưới.
Nhưng mà ngay lúc cô nghĩ rằng Diệp Thanh Linh sẽ chui vào trong chăn để ngủ cùng mình, thì Diệp Thanh Linh lại duỗi tay ra, luồng xuống dưới chân rồi ôm lấy eo cô, nhấc bổng lên.
Diệp Thanh Linh ôm Thời Vũ đặt lên giường đối diện, đắp chăn cho kỹ lưỡng, sau đó lại về lại giường mình để ngủ.
Thời Vũ: "..."
Ban nãy Diệp Thanh Linh nằm trên giường của cô một hồi nên thảm điện đã có hiệu lực, trong chăn rất ấm áp.
Cảm giác bị điện giật trên người cũng dần tan đi.
Thời Vũ lật người, thở dài một hơi thật nhẹ, dần dần chìm vào cơn buồn ngủ.
.......
Sáng sớm hôm sau, cả bốn người khách mời đã đến trường tiểu học trong thôn để chuẩn bị cho buổi văn nghệ tối nay.
Vừa lúc đó thì Thời Vũ có chuyện cần phải xử lý nên cô phải ở lại phòng để làm đến sáu giờ chiều mới từ từ đi qua bên đó.
Chạng vạng của đầu đông, trời đã sập tối, tựa như là đêm khuya.
Trong thôn vô cùng náo nhiệt, mọi người đều nô nức túm tụm lại để đi qua phía trường tiểu học, ăn mặc những bộ quần áo xinh tươi, vui sướng chúc mừng tiệc đông chí hằng năm của thôn.
Thời Vũ bước đi trên đường, từ đằng xa đã thấy sân khấu trong trường tiểu học đã được dựng xong, nhìn có chút đơn sơ.
Có mấy cái ống thép, mấy mảnh vải đỏ và năm sáu ánh đèn đang chiếu lên đó.
Người dân trong thôn không hề ghét bỏ, họ rất phấn khích, ngồi đầy trên những hàng ghế được đặt dưới sân, còn có không ít những người nhiệt tình đến giúp tổ chương trình bày biện nơi này.
Tổ chương trình chừa một chỗ ngồi ở đầu hàng cho Thời Vũ, cô vừa ngồi xuống, ngẩng đầu lên thì sẽ thấy ngay sân khấu ở trước mắt.
Gần trong gang tấc.
Khi Diệp Thanh Linh cùng ba người khách mời bước lên sân khấu, cô thấy được Thời Vũ đang ngồi trước mặt, chớp chớp đôi mắt long lanh nhìn về phía mình.
Thời Vũ không quen đến những nơi ồn ào, ban đầu, Thời Vũ còn định ra bãi đất trống sau sân thể dục để ngồi, nhưng khi đối diện với đôi mắt ngọt ngào của Diệp Thanh Linh, Thời Vũ ở lại.
Hôm nay Diệp Thanh Linh mặc một bộ đồ jeans lót lông, một kiểu quần áo rất bình thường, nhưng khi cô ấy đứng trên sân khấu lại tựa như có thể phát sáng vậy, rất hấp dẫn ánh mắt người xem.
Dù cô ấy có ở đâu cũng chói mắt như thế.
Cô ấy búi tóc bằng một chiếc chun màu hồng, không hề quê mùa, đã vậy còn trông rất có sức sống.
"Mùa thu đã qua, mùa đông cuối cùng cũng đến, thôn chúng ta lại cùng nhau đón đông chí đến..."
Lời dạo đầu do cả bốn người cùng đồng thanh, vừa nói xong, dưới sân khấu đã vang lên những tiếng cổ vũ.
Cả bốn người nhìn về phía dưới để vẫy vẫy tay, âm nhạc đã được bật, màn biểu diễn đầu tiên bắt đầu.
Đây là một bài hát do bốn người trình bày, cũng là lần đầu tiên mà Diệp Thanh Linh và Vương Tấn Nhiên vừa hát vừa nhảy như thế, tuy động tác không chuẩn lắm, nhưng giọng hát lại rất ổn, rất có sức sống nên đã làm cho bầu không khí trở trên vui tươi.
Tổ chương trình phát gậy huỳnh quang cho những người dân trong thôn, bọn họ huơ huơ gậy không có chút quy luật, nó khác với biển đèn huỳnh quang mà Thời Vũ từng thấy, nhưng rồi lại mang theo một chút gì đó rất lạ.
Thời Vũ nhìn điệu nhảy của Diệp Thanh Linh, ngay cả cô cũng không chú ý, cơ thể mình như bị mất khống chế vậy, nhận lấy gậy huỳnh quang mà nhân viên phụ trách phát cho, nhẹ nhàng huơ huơ, khóe môi cũng nở ra một nụ cười rất hiền hòa.
Nhưng mà chẳng được bao lâu thì sắc mặt của Thời Vũ lại tối sầm.
Tiết mục thứ hai là màn song ca của Diệp Thanh Linh và Vương Tấn Nhiên—— Một bài sơn ca, tuy là Thời Vũ không hiểu được ca từ, nhưng mà xem biểu cảm lẫn những âm thanh của người dân trong thôn thì cô liền đoán ra được đây là một bản tình ca.
Giọng của Diệp Thanh Linh rất ngọt, còn của Vương Tấn Nhiên lại rất chậm rãi và mềm dịu, khi hòa thanh thì dư âm bay bổng, làm cho ai nghe thấy cũng sẽ nở một nụ cười hiền từ như người mẹ—— Trừ Thời Vũ ra.
Nếu không phải do Diệp Thanh Linh và Vương Tấn Nhiên không có thường xuyên nhìn nhau, đã vậy còn hay nhìn về phía dưới khán đài, lâu lâu còn vờ như vô tình đối mắt với Thời Vũ, thì Thời Vũ chắc đã nhào lên sân khấu để đạp Vương Tấn Nhiên bay xuống dưới rồi.
Cả quá trình này Thời Vũ đều đen hết cả mặt, cố gắng nhịn cho hết bài song ca.
Tiết mục thứ ba là bài múa đơn của Nhan Thi, nhưng đến tiết mục thứ tư thì lại đến phiên Diệp Thanh Linh lên sân khấu để cùng biểu diễn hài độc thoại cùng với Tịch Quy.
Hai người họ, một tung một hứng, phối hợp rất ăn ý, ngôn từ vừa dí dỏm lại vừa ngắn gọn, miếng hài rất nhiều, khiến cho người xem bên dưới cười không ngớt.
Thời Vũ có chút sững sờ.
Lúc Diệp Thanh Linh nhảy và hát trên sân khấu, thần thái và động tác luôn luôn toát ra sự tự tin ngút ngàn, làm cho Thời Vũ cảm thấy rất lạ lẫm.
Mà ngay lúc này, cho dù chỉ là đứng một chỗ để diễn hài độc thoại thôi, nhưng mỗi một cái giơ tay nhấc chân hay hé môi của Diệp Thanh Linh cũng luôn phóng khoáng xuất sắc, làm cho người ta vô thức bị cuốn theo lời nói của cô ấy.
Tuy là Thời Vũ đã được chứng kiến một Diệp Thanh Linh như thế rất nhiều lần, nhưng cô vẫn không cách nào có thể nén được cảm giác sợ hãi trong lòng, trái tim cũng vì thấy bất an mà đập nhanh lên.
Từng lần, rồi lại từng lần một mà nhận ra, Diệp Thanh Linh vốn dĩ sinh ra là để được sống một cách sự do tự tại dưới bầu trời rộng lớn, chứ không phải sống dưới gông cùm xiềng xích của cô.
Nhưng mà cô lại không thể buông bỏ được.
Bỗng nhiên, âm thanh ồn ào lẫn tiếng huýt sáo ở xung quanh đánh gãy dòng suy nghĩ của Thời Vũ.
Lúc nãy, những người dân trong thôn còn đang hét tên Diệp Thanh Linh và Vương Tấn Nhiên, thế mà bây giờ vẫn còn sung sức, lại bắt đầu cười ha hả rồi ghép cặp Diệp Thanh Linh với Tịch Quy.
"Ái chà, cô bé và cái thằng nhóc này, cả hai người đều biết nói chuyện quá nhỉ, sao không yêu nhau đi nhỉ?"
Thời Vũ nghe được có người nói như thế.
"..." Cô hít một hơi thật sâu, nhịn, tiếp tục nhịn.
Cũng may là chỉ nói thêm mấy câu thì cũng đã đến hồi kết.
Tiết mục tiếp theo là màn nhảy đơn của Tịch Quy, Thời Vũ cau mày, cúi đầu nghịch điện thoại, vẻ mặt hiện lên sự ghét bỏ không thể che giấu, không thèm nhìn anh ta một cái nào.
Mãi cho đến khi nghe MC Vương Tấn Nhiên giới thiệu tiết mục kế sẽ là phần biểu diễn của Diệp Thanh Linh thì Thời Vũ mới cầm gậy huỳnh quang lên, lần thứ hai ngẩng đầu lên nhìn về phía sân khấu.
Diệp Thanh Linh đã thay đồ trong phòng học ở sau sân thể dục, chiếc áo khoác jeans lót lông được đổi thành một chiếc váy lụa ngắn màu đen, phần lụa mỏng che đến cổ, cũng không gọi là lộ da thịt.
Đuôi váy hơi hơi xòe ra, tựa như là chiếc đuôi của thiên nga.
Phần tóc đang được búi gọn của Diệp Thanh Linh cũng được thả xuống, một tửa phần tóc được để trên vai, hơi xoăn lên rất tự nhiên, phần trang điểm cũng không thay đổi nhiều, chỉ kẻ thêm phần eyeliner nhếch lên một tí thôi mà đã khiến cho khí chất của cả người đều lộ ra vẻ sắc bén.
Đẹp đến nổi làm người ta đảo điên.
Còn Nhan Thi, người sẽ lên biểu diễn cùng Diệp Thanh Linh, cũng đã thay một chiếc váy trắng, ngoại trừ màu sắc ra thì phần thiết kế giống y hệt như váy của Diệp Thanh Linh.
Giống như là hai nàng thiên nga vậy, một đen một trắng.
Không xét về tính cách thì bản thân Nhan Thi chính là một người có ngoại hình như một ngự tỷ chính hiệu, nhưng cách trang điểm hôm nay lại khiến cho cô ấy tăng thêm một phần ngây thơ và yếu đuối, lông mi cong và dày, cánh môi đỏ mọng, làm cho người ta có cảm giác muốn chinh phục.
Diệp Thanh Linh và Nhan Thi chậm rãi đi ra từ hai bên cánh gà, đến gần nhau, cho đến khi hai người đến giữa sân khấu thì mới ngừng lại, mỉm cười nhìn nhau.
Là loại ánh mắt rất quyến rũ, liếc mắt đưa tình, khiến cho người ta trầm mê.
Đôi tay đang cầm gậy huỳnh quang của Thời Vũ chợt siết lại, nhíu mày ngày càng chặt.
Âm nhạc trên sân khấu cất lên, hai người họ cũng bắt đầu di chuyển theo tiếng nhạc.
"Lén lúc gặp nhau tại nơi này vào tối nay
Đừng tiết lộ cho bất cứ ai, phải giữ lấy bí mật
Lặng lẽ đi đến nơi bí ẩn
Tiếp theo sẽ làm gì đây...."
Diệp Thanh Linh hát, Nhan Thi nhảy bên cạnh.
Giọng của Diệp Thanh Linh rất trầm, âm sắc vừa hoa lệ lại vừa ái muội, đôi khi cô liếc mắt sang nhìn Nhan Thi làm cho dưới sân khấu vang lên tiếng thét gào.
Cho dù trên sân khấu là hai người con gái, nhưng tiếng hét của thôn dân phía dưới sân cũng không hề thua kém với lúc Diệp Thanh Linh diễn cặp cùng hai người nam, thậm chí còn nhiệt liệt hơi nhiều.
Bài hát này có tên là《Dạ Điệp》, Thời Vũ chưa từng nghe qua bài hát này, nhưng dựa theo ca từ mà Diệp Thanh Linh hát thì có vẻ cô đã mơ hồ nhận ra có gì đó sai sai.
Hình như, đây là một bài hát...!nói về tình yêu cấm kỵ giữa hai chị em gái?
Trên sân khấu, hai người vẫn đang biểu diễn rất nhập tâm, tiếng ồn ào dưới sân khấu vẫn không ngớt, chỉ có Thời Vũ là lạnh mặt mà ngẩn ngơ.
"Bí mật này, khiến em không còn là chính mình nữa
Nếu mẹ biết được, có lẽ sẽ rất tức giận..."
Khi Diệp Thanh Linh hát lên câu này, rốt cuộc cô ấy cũng ngước mắt lên, ánh mắt ái muội cũng rời khỏi người của Nhan Thi, ngược lại lại thoáng nhìn về phía Thời Vũ đang ngồi ở bên dưới.
Khoảnh khắc Diệp Thanh Linh ghé mắt nhìn lướt qua Thời Vũ, thậm chí còn mang theo một chút tủi thân, nhút nhát và sợ sệt.
Sau khi Thời Vũ ngẫm ra được ý của lời bài hát: "...???"
Hàm răng đánh vào nhau, run cầm cập.
.......
"Vươn đôi bàn tay
Tiến đến gần em
Tình ý giao thoa
Tim của đôi ta
Đôi tình nhân cùng soi sáng ánh bướm trong trời đêm..."
Khi hát đến câu cuối cùng, Nhan Thi nhẹ nhàng uyển chuyển ngừng lại ở trước mặt Diệp Thanh Linh, vươn tay mơn trớn trên gương mặt của cô ấy.
Thật ra ngón tay của Nhan Thi không hề chạm đến Diệp Thanh Linh, nhưng mà nhìn từ bên dưới sân khấu lên thì tương tác giữa hai người họ cũng đủ ái muội rồi.
Diệp Thanh Linh dịu dàng ngước mắt lên nhìn đối diện với Nhan Thi, tay của hai người chậm rãi nâng lên, chạm vào, rồi lại đan mười ngón với nhau.
Một người ngước mắt, người kia thì lại xấu hổ mà hơi rũ mắt xuống, lông mi run rẩy, trong mắt toàn này tình cảm quyến rũ người ta.
Dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay to chưa từng thấy.
Thời Vũ nhìn hai người họ đang ôm nhau, đầu như bị sập nguồn trong nháy mắt, dưới đáy lòng như có một ngọn lửa đang bùng lên, đốt cả người cô từ trên đến dưới, nóng vô cùng.
Trái tim cũng bị thiêu cháy.
Diệp Thanh Linh và hai người nam kia, cùng lắm thì cũng chỉ là bạn bè bình thường, chỉ có mọi người bên dưới la hét mù quáng thế thôi.
Nhưng khi biểu diễn với Nhan Thi, cảm giác ái muội như sắp tràn hết ra bên ngoài vậy.
Diệp Thanh Linh...!sẽ thích kiểu con gái như Nhan Thi sao?
Nếu Diệp Thanh Linh và Nhan Thi yêu nhau, thì phải làm sao bây giờ?
Nhan Thi vừa trẻ, vừa xinh đẹp, tính cách lại dịu dàng, khi ở cạnh Diệp Thanh Linh cũng rất biết cách chăm sóc.
Cô ấy cũng là tiểu như nhà danh giá ở Kinh Thành, tài sản không ít, nhất định sẽ không để Diệp Thanh Linh phải chịu khổ.
.......
Đến bây giờ, Thời Vũ vẫn chưa biết thế nào là thích.
Nhưng mà dường như cô đã biết rất rõ, nếu cô và Nhan Thi cùng cạnh tranh với nhau, cô sẽ không tranh lại.
.......
Thời gian tắt đèn trong thôn tương đối sớm, tám giờ tối, buổi biểu diễn văn nghệ kết thúc.
Diệp Thanh Linh lại thay về bộ đồ jeans lót lông, cô chạy ra khỏi phòng học, theo bản năng, cô tìm kiếm bóng dáng của Thời Vũ đang lẫn trong đám người, tựa như rất nhiều lần kết thúc biểu diễn lúc trước, cô muốn nhào vào lòng của Thời Vũ thật nhanh.
Những ảnh hưởng của lần cãi nhau giữa hai người một tháng trước, hình như cũng đã tan biến không còn lại gì.
Thậm chí, bất tri bất giác, sự ỷ lại của Diệp Thanh Linh đối với Thời Vũ, so với trước kia...!Giống như thể đã