Hẹn hò nhé, được không?
Đợi mấy phút sau, quả nhiên là Diệp Thanh Linh cũng nán lại trên đó một chút rồi mới bước từ cửa chung cư ra.
"Chị Th..." Diệp Thanh Linh nở nụ cười ngọt như mía lùi, sửa lại cách xưng hô, "Nhiễm Nhiễm, chúng ta về nhà thôi."
Thời Vũ còn đang ôm cánh tay, đứng ở cửa xe để chờ, cô nhẹ nhàng nhướng mày, không nói câu nào, trở về ghế lái.
Diệp Thanh Linh ngồi ở ghế phụ.
Rõ ràng là trên xe chỉ còn lại hai người, nhưng không khí vẫn rất yên ắng.
Sau khi đến nhà, xuống xe, Thời Vũ đứng ở cạnh xe chờ, Diệp Thanh Linh cũng tự giác chạy về phía Thời Vũ, nắm lấy tay cô ấy, im lặng cùng nhau bước vào trong.
Lên lầu, thay quần áo, rửa mặt, im lặng vẫn hoàn im lặng.
Mãi cho đến khi lên giường ngủ, Thời Vũ vờ như vô tình hỏi một câu: "Cái người bạn hôm nay của em, tỏ tình với em?"
Diệp Thanh Linh giật mình, gật đầu: "Dạ."
Cô ngồi ở bên cạnh Thời Vũ, nhẹ nhàng ôm bả vai cô ấy, cọ cọ.
Thời Vũ hơi run nhè nhẹ, muốn đẩy Diệp Thanh Linh ra, nhưng tay đã giơ lên rồi vẫn thả xuống lại.
"Vậy em thì sao? Em nghĩ như thế nào?" Thời Vũ nhẹ giọng hỏi.
"Em từ chối chị ấy.
Lúc nãy em đỡ chị ấy vào nhà, em cũng nói thẳng rồi." Diệp Thanh Linh nhíu nhíu mày, khẽ thở dài, nói rất nghiêm túc, "Chị ấy là một người bạn rất tốt của em, nhưng mà em không phải thích chị ấy kiểu kia kia...!Một chút cũng không có.
Em cũng hoàn toàn không hề nghĩ tới chuyện chị ấy sẽ thích em kiểu vậy mà, em còn sợ chết khiếp."
"Hơn nữa..." Diệp Thanh Linh trầm giọng, mím môi tỏ vẻ thẹn thùng, "Nhiễm Nhiễm, em nói rồi mà, em thích chị...!Em chỉ thích chị thôi."
Thời Vũ quấn lấy ngón tay của Diệp Thanh Linh, vành tai cũng trở nên đỏ bừng, cô nhướng mày hỏi:
"Đã là bạn tốt của em mà em còn nỡ lòng từ chối người ta?"
"Thì cũng vì là bạn tốt của em, nên em mới nghiêm túc mà nói cho rõ ràng, không thích thì là không thích." Giọng của Diệp Thanh Linh rất mềm mại, "Nếu không thì em vô trách nhiệm với bản thân em, với bạn bè của em quá."
Thời Vũ nghe được cách Diệp Thanh Linh nói rất chính trực, trong lòng lại cảm nhận được sự thỏa mãn lạ thường, nhịn không nổi cũng phải nhẹ giọng cười khì.
"Chị Th...!Nhiễm Nhiễm, chị cười gì đó?" Diệp Thanh Linh xoa xoa mấy ngón tay, hỏi một cách hoang mang.
"Chị đang cười..." Thời Vũ xoay người, dùng một tay để nắm chiếc cằm của Diệp Thanh Linh, nhẹ nhàng gãi gãi, "Sói mắt trắng nhà chị đối xử với những người khác thật là tuyệt tình quá đi mất, y hệt như đối xử với chị vậy."
Thời Vũ và Diệp Thanh Linh cách nhau vô cùng gần, chỉ cần Thời Vũ hé môi, hơi thở dịu dàng sẽ lướt qua má của Diệp Thanh Linh.
Ngứa.
Lúc này, đôi mắt đào hoa của Thời Vũ mang theo ý cười, bên trong còn chất chứa sự quyến rũ nhàn nhạt đang tỏa ra.
Diệp Thanh Linh nhìn đôi mắt ấy gần trong gang tấc, cảm giác được hơi thở ở trên má, và cả cảm giác ngứa ngáy ở cằm khi bị đầu ngón tay mơn trớn, rõ ràng là cô không uống rượu, nhưng cả người lại cảm thấy như mình đang say, đầu óc lâng lâng.
Đôi mắt phượng hơi nhếch lên như đã bắt đầu bị che mờ bởi lớp sương mù.
Lúc Diệp Thanh Linh còn chưa kịp định hình chuyện Thời Vũ đang nói cái gì thì một bàn tay khác của Thời Vũ đã nắm lấy tay phải của cô...!kéo về phía áo ngủ của cô ấy.
Diệp Thanh Linh mơ mơ màng màng mà bị Thời Vũ dẫn dắt, cô chạm được thắt lưng của áo ngủ, kéo ra, bên trong là một chiếc váy ngủ mềm mại.
Thời Vũ nheo mắt, ý cười bên trong lại càng thêm quyến rũ, cô ấy nắm lấy tay của Diệp Thanh Linh, tiếp tục dời vào bên trong.
"Diệp Thanh Linh..." Thời Vũ nhẹ giọng thở ra một hơi, âm thanh mỹ lệ, "Không phải em nói muốn chịu trách nhiệm với chị sao? Đến đây đi."
Ý mời của Thời Vũ rất rõ rệt.
Sự mông lung lại càng hiện rõ trên đôi mắt của Diệp Thanh Linh, ngón tay đang lướt trên da thịt của Thời Vũ trở nên nóng bừng bừng, ngay cả nhịp thở cũng đan xen với Thời Vũ, vô cùng lộn xộn.
Diệp Thanh Linh như con mồi đang bị ma nữ mê hoặc vậy, cô mở to đôi mắt bối rối, từng bước, từng bước trầm luân trong sự dẫn dắt của ma nữ.
Diệp Thanh Linh thoát khỏi bàn tay đang nhéo cằm mình của Thời Vũ, ngược lại, cô dùng sức siết chặt lấy cổ tay của Thời Vũ, khiến Thời Vũ đau đến độ ưm một tiếng, nghe như thể đang oán trách, lại mang theo một chút ý câu dẫn.
Cuối cùng, Thời Vũ bị đè xuống gối đầu, Diệp Thanh Linh cúi người, ngang ngược mà hôn lên đôi môi của cô ấy.
Thời Vũ nhắm mắt lại.
Cơ thể của cô đã chuẩn bị xong xuôi.
Nhưng mà đôi môi mềm mại của Diệp Thanh Linh chỉ dừng ở trên môi của cô một lát, sau đó lại chậm rãi lui về sau, không hề phát sinh thêm chuyện gì khác.
Diệp Thanh Linh lui ra sau lưng của Thời Vũ, giúp cô ấy chỉnh lại áo ngủ, đắp chăn.
Thời Vũ kinh ngạc trợn tròn mắt.
Lúc này, Diệp Thanh Linh cũng đã tắt đèn, lại lần nữa ôm lấy Thời Vũ từ đằng sau, nhẹ nhàng nói: "Ngủ ngon, chị Nhiễm Nhiễm."
Thời Vũ sửng sốt một hồi lâu, cuối cùng mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra, tự nhiên lại thấy mình như bị khờ đi, sau đó lại có chút tức giận không thốt nên lời.
Cô đã câu dẫn Diệp Thanh Linh lộ liễu tới vậy rồi mà Diệp Thanh Linh còn nhịn được——?
Không phải bị "yếu" chứ?
Thời Vũ giận dỗi, nhúc nhích, cô muốn thoát khỏi lòng ngực của Diệp Thanh Linh, ai mà ngờ Diệp Thanh Linh cũng đã ngủ mất rồi, còn mơ màng thở o o, ngay cả hai tay hai chân cũng quấn lấy cô, càng ôm lại càng chặt thêm, đã thế mà còn vô ý thức sờ sờ ngực cô nữa.
Thời Vũ: "..."
Thời Vũ nghiến răng nghiến lợi, hít sâu một hơi, thẳng tay nhéo cổ tay Diệp Thanh Linh một cái.
"Ui da..." Diệp Thanh Linh thật sự là bị đau đến tỉnh cả ngủ, cô lắc lắc đầu tỏ vẻ bất mãn, trong lúc ngáy ngủ, tự nhiên lại nhẹ nhàng cắn vành tai của Thời Vũ một cái, "Chị Thời, đừng có nghịch, em buồn ngủ..."
"Hừm..." Vành tai của Thời Vũ như có dòng điện xẹt qua, Thời Vũ cố hết sức để thoát khỏi cái ôm của Diệp Thanh Linh, cô đứng dậy, khom lưng, ôm ngực, há miệng thở hổn hển.
"Chị Th..." Diệp Thanh Linh cũng ngồi dậy dụi dụi mắt, dần dần tỉnh táo lại, "Nhiễm Nhiễm?"
"Không phải buồn ngủ sao? Em ngủ cho sướng em đi." Thời Vũ giận dỗi liếc Diệp Thanh Linh một cái, đứng dậy, "Chị đi tắm đây."
"A...!Dạ." Diệp Thanh Linh nghiêng nghiêng đầu, bối rối chớp chớp mắt.
Cô nhìn vết đỏ do bị nhéo trên cổ tay mình, ngơ ngác một hồi mới hiểu được tại sao Thời Vũ lại không vui.
Diệp Thanh Linh rất chắc chắn chuyện mình thật lòng thích Thời Vũ, nếu không thì sẽ không tự nhiên mà khi nhớ tới lúc chạm vào đôi môi của Thời Vũ, nhớ tới cảm giác thơm ngọt mềm mại đó, thì nhịp tim lại đập liên hồi, cả người mềm nhũn, thậm chí cô còn muốn làm...!làm một số chuyện gì đó vượt rào.
Nhưng mà ngoại trừ thích ra, khi cô càng tiến tới gần thì dưới đáy lòng lại càng có cảm giác sợ hãi không nói nên lời.
Giống như nỗi sợ đối với phòng vẽ tranh của Thời Vũ vậy, chính là kiểu sợ hãi từ sâu trong nội tâm.
Diệp Thanh Linh nhẹ giọng thở dài.
Có lẽ mối quan hệ giữa cô và Thời Vũ...!Đúng thật là cô cần phải có thêm thời gian để tiếp thu.
Rốt cuộc thì cũng là từ chị gái biến thành người yêu cơ mà, nếu không phải năng lực tiếp thu rất mạnh, nói không chừng tới tận bây giờ còn không bình tĩnh lại được ấy chứ.
Diệp Thanh Linh xoay người xuống giường, cô mở tủ đầu giường ra, tìm được chỗ mà Thời Vũ cất sổ kết hôn, ngẩn người nhìn ảnh chụp chung của bọn họ, mãi cho đến khi có tiếng máy sấy phát ra từ trong phòng tắm, cô mới cất sổ kết hôn đi.
Diệp Thanh Linh gõ cửa phòng tắm: "Nhiễm Nhiễm?"
"Vào đi." Giọng của Thời Vũ có chút lạnh.
Diệp Thanh Linh thè lưỡi, không hề nghĩ nhiều.
Việc cấp bách bây giờ là phải dỗ ngọt được cái đồ con nít như Thời Vũ đã.
Nghĩ đến lý do làm cho Thời Vũ thấy không vui, Diệp Thanh Linh vừa cảm thấy tự trách, lại vừa cảm thấy buồn cười.
Diệp Thanh Linh mở cửa ra, ló đầu vào, nở nụ cười ngọt ngào nhìn Thời Vũ: "Chị Nhiễm Nhiễm ơi, em giúp chị sấy tóc nhé."
Thời Vũ tặc lưỡi một cách, đưa máy sấy cho Diệp Thanh Linh.
Diệp Thanh Linh tận tâm tận lực mà sấy tóc, đã thế còn giúp Thời Vũ massage cổ một hồi, sau đó mới dịu dàng nói: "Nhiễm Nhiễm, chị đừng giận nữa mà...!Quan hệ của tụi mình, không phải em nói là em cần thời gian để tiếp thu nó rồi sao? Hôm qua tụi mình nói rồi mà."
"Cần bao lâu chứ?"
"Em không biết..." Mắt thấy Thời Vũ chuẩn bị đen mặt, Diệp Thanh Linh lại chớp chớp mắt tỏ vẻ đáng thương, nũng nịu kéo lấy tay áo của Thời Vũ, "Dù sao...!cũng phải có thời gian."
Thời Vũ hừ một tiếng vô thưởng vô phạt, sắc mặt vẫn còn lạnh như băng, nhưng rồi cũng không ép Diệp Thanh Linh, ngược lại còn chủ động nắm tay của Diệp Thanh Linh dắt về giường, lại ôm chầm lấy cô ấy mà ngủ.
.......
Ngày hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, Diệp Thanh Linh tỉnh giấc, cô phát hiện không biết Thời Vũ đã dậy từ lúc nào.
"Nhiễm Nhiễm?" Diệp Thanh Linh kêu một tiếng, không có ai đáp lời, cô bật đèn, dụi dụi mắt nhìn một vòng quanh phòng, vẫn chẳng thấy bóng ai.
Diệp Thanh Linh đi đến hành lang bên ngoài, đèn trong phòng vẽ tranh đang được bật sáng.
Vừa đến gần phòng vẽ tranh, trái tim cô tựa như bị bóp nghẹn, có chút thở không nổi.
Diệp Thanh Linh dừng ở trước của phòng vẽ tranh, ló đầu vào bên trong, lấm lét gọi: "Chị Thời ơi?"
Trong phòng vẽ tranh, Thời Vũ đang ngồi trước mảnh vải, đang dùng cọ phác họa gì đó.
Nghe thấy giọng của Diệp Thanh Linh, Thời Vũ quay đầu, nhìn về phía cửa rồi cười khẽ: "A Linh, em dậy rồi?"
"Ừm..." Diệp Thanh Linh gật đầu, mím môi, "Nhiễm Nhiễm, mới sáng sớm, sao chị lại ở đây?"
"Chị ngủ không được nên mới dậy để vẽ gì đó." Giọng của Thời Vũ dịu dàng đến lạ thường.
Diệp Thanh Linh gật đầu, nhất thời cô cũng không chú ý đến, Thời Vũ đang rũ đầu, che giấu đi ánh mắt vì chột dạ mà run rẩy.
Tối hôm qua, lúc tắm, Thời Vũ đã đứng trong đó suy nghĩ rất lâu.
Rốt cuộc cô cũng nhận thức được chuyện mình thích Diệp Thanh Linh, nhưng mà cô vẫn chưa thể hiểu rõ được thế nào sẽ gọi là thích——
Nếu nhất định phải mô tả thích là thế nào, thì chắc đại khái là kiểu hy vọng Diệp Thanh Linh chỉ thuộc về riêng mình, mãi mãi ở bên cạnh mình, dục vọng được chiếm lấy em ấy?
Cho nên là nói tới nói lui, Thời Vũ vẫn quyết định khiến cho Diệp Thanh Linh yêu mình thật sâu đậm thêm lần nữa, phụ thuộc vào cô, không rời bỏ cô, như vậy mới được.
Tựa như trước khi Diệp Thanh Linh mất trí nhớ vậy.
Chẳng qua là...!Nhất định, cô tuyệt đối sẽ không thẳng thừng giống lúc cãi nhau như hồi trước nữa, tuyệt đối sẽ không vì những cảm xúc bất chợt bùng nổ của mình mà dọa Diệp Thanh Linh chạy đi mất nữa.
Hiện tại, Thời Vũ muốn mọi chuyện diễn ra thật chậm rãi.
Cô không bao giờ muốn mất đi Diệp Thanh Linh.
.......
"Hừm..." Gương mặt của Diệp Thanh Linh hơi phồng lên, cô rụt rụt đầu tỏ vẻ sợ hãi, chỉ muốn đứng bên ngoài hành lang.
Lúc này, Thời Vũ lại buông cọ vẽ ra, đứng dậy, bước đến, dịu dàng hỏi: "Em muốn biết chị vẽ gì không?"
"...!Muốn ạ!" Diệp Thanh Linh gật gật đầu nhưng lại không chịu bước lên phía trước.
Thời Vũ cười khẽ một tiếng, ngừng ở trước mặt Diệp Thanh Linh, dắt lấy tay cô ấy: "Đừng sợ, chị dẫn em vào xem, được không?"
Thời Vũ cười rất nhẹ nhàng, ngón tay cô nắm lấy ngón tay của Diệp Thanh Linh, vuốt ve nhè nhẹ, sau đó lại dẫn cô ấy bước mấy bước nhỏ vào bên trong.
Trong lòng Diệp Thanh Linh vẫn còn có chút do dự, cơ thể lại bước theo Thời Vũ như một bản năng, không hề kháng cự.
Đôi mắt của Thời Vũ hơi cong lên, cô quyết định ôm eo Diệp Thanh Linh một cách nhẹ nhàng, dẫn cô ấy tiến vào trong phòng vẽ tranh.
Những bức tranh tả người mà thời Vũ vẽ, toàn bộ là bóng hình của Diệp Thanh Linh.
Thời Vũ cũng đã sửa soạn lại phòng vẽ tranh, cô chọn ra những bức mà cô cảm thấy mình vẽ đẹp nhất, treo lên vị trí dễ thấy nhất.
Còn những bức ảnh có thể khiến cho Diệp Thanh Linh nhận ra gì đó, cô thẳng tay khóa hết vào trong ngăn tủ, như thế thì Diệp Thanh Linh sẽ không nhìn đến.
Diệp Thanh Linh ngẩng đầu, nhìn từng bức tranh vẽ chính bản thân mình đang được treo tường, khóe môi hơi phồng phồng nên, có chút nôn nao: "Những cái này..."
Tuy trong lòng cô vẫn có cảm giác hơi sợ, nhưng nó cũng mang theo cảm giác thỏa mãn khác thường.
Phải thích một người nhiều đến thế nào mới có thể treo đầy những bức vẽ người đó ở phòng vẽ tranh?
Mới có thể không ngừng vẽ đi vẽ lại bóng dáng của người đó?
"Không sai, tất cả bức tranh này đều là em." Thời Vũ đỡ Diệp Thanh Linh ngồi xuống ghế, ôm lấy eo, mềm mại tựa vào trên vai cô ấy, nhẹ giọng cười nói, "Chị chỉ vẽ một mình em."
Sau khi mất trí nhớ, đây là lần đầu tiên mà Diệp Thanh Linh được nghe Thời Vũ nói lời âu yếm.
Giọng của Thời Vũ rất nhỏ, ngoại trừ có chút trầm khàn ra, nó lại mang theo chút gì đó rất quyến rũ, tựa như đang làm nũng.
Đầu lưỡi của Diệp Thanh Linh bất giác chống lên hàm trên, cả trái tim cũng trở nên mềm nhũn.
Cô cúi đầu, nhìn những bức tranh vẽ mình đang được treo trong khung kính, ngoại trừ nó ra, bức tranh mà Thời Vũ đang vẽ, cũng là mình.
Đây là một bức phác họa dáng người, trong bức tranh, Diệp Thanh Linh đang kéo vali đi về phía đường chân trời xa xôi.
Bối cảnh rất trống trãi, bóng phản chiếu dưới đất lại rất dài, nó khiến cho người ta cảm thấy có chút thương cảm——
Giống như thể Diệp Thanh Linh sẽ kéo chiếc vali đó đi mất mà không hề ngoảnh mặt lại, đến cuối cùng cũng không quay đầu lại nhìn Thời Vũ lấy một cái.
.......
Bức tranh này Thời Vũ vẽ vẫn chưa xong, cô tựa người vào Diệp Thanh Linh, một tay ôm eo cô ấy, tay còn lại thì tiếp tục cầm cọ lên để phác họa.
Diệp Thanh Linh lẳng lặng nhìn Thời Vũ vẽ.
Nét cọ càng nhiều, cảm giác thương cảm trong bức tranh