Bạn gái.
Bà ngoại và dì Liễu về phòng nghỉ ngơi trước.
Tầng một chỉ còn lại một chiếc đèn màu ấm áp, Thời Vũ còn đang chậm rãi ăn bánh kem, động tác rất tao nhã.
Lâu lâu Diệp Thanh Linh lại gắp một đũa thức ăn đưa đến trước mặt Thời Vũ, Thời Vũ liền thong thả ung dung ăn một miếng.
Thời Vũ ăn ít uống ít nên no cũng nhanh, cô rất hứng thú với tấm thiệp mà Diệp Thanh Linh đã chuẩn bị, nhướng mày mở nó ra xem, đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng nhịp nhịp vào mặt trái của tấm thiệp.
Trong thiệp có vẽ hai người que, nhìn tư thế thì bọn họ đang ôm nhau, bên dưới hai người que còn ghi chữ "Diệp" và chữ "Thời".
Bên trên có ghi bốn chữ "Sinh nhật vui vẻ" rất to, đầy những nét vẽ rực rỡ sắc màu.
Nhìn qua có thể đoán được là do thời gian có hạn nên Diệp Thanh Linh vẽ khá qua loa, nhưng rồi cũng chính vì thế mà khiến nó trông rất là đáng yêu.
Diệp Thanh Linh hơi hồi hộp, cô liếm liếm môi, chờ phản ứng của Thời Vũ.
Vẻ mặt của Thời Vũ vẫn cứ lạnh nhạt, nhưng khóe mắt lại hơi run run một chút, giống như kiểu Thời Vũ thấy hình vẽ trên đó buồn cười quá nên mới thế.
Diệp Thanh Linh cũng nhoẻn miệng cười theo, đưa bó hoa hồng cho Thời Vũ.
Lúc này, Thời Vũ đã đặt thiệp chúc mừng xuống, nhướng mày, cười thản nhiên nhìn Diệp Thanh Linh.
"Diệp Thanh Linh, thiệp chúc mừng này là em viết?"
Trên mặt của Thời Vũ vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt, giọng nói cũng rất dịu dàng, thế nhưng Diệp Thanh Linh lại thấy sống lưng mình lạnh, run run rẩy rẩy nói: "Dạ."
"Hoa hồng là em mua?"
"...!Dạ."
"Bánh kem là em làm?"
"Ừm...!Dạ."
"Đồ ăn cũng là em nấu?"
"Ò...!Đúng ạ."
Thời Vũ cười hỏi một câu thì Diệp Thanh Linh lại chớp chớp mắt ngoan ngoãn gật đầu trả lời một câu, trông rất chi là nghe lời.
Cuối cùng, Thời Vũ cười hơi cong mắt, nhẹ giọng hỏi: "Vậy em về lại Hải Thành hồi nào vậy ta?"
Diệp Thanh Linh chột dạ cúi đầu.
"Rạng sáng ngày hôm qua..." Giọng của Diệp Thanh Linh nghe như tiếng muỗi kêu, cô nhanh trí nhảy đến trước mặt Thời Vũ, ôm eo cô ấy, nở một nụ cười ngô nghê, "Nhiễm Nhiễm, tuy là em lén chị về trước, nhưng mà không phải là để tặng cho chị một bất ngờ hay sao? Bộ chị hổng thích hả?"
"Em cảm thấy chị có thích không?" Âm cuối của Thời Vũ hơi nâng tông, tựa như hừ nhẹ một tiếng.
"Đương nhiên là thích rồi." Diệp Thanh linh lui một chút, gật đầu không hề có chút xíu gì gọi là xấu hổ, sau đó lại dùng ngón tay để chọc lên má của Thời Vũ, cô muốn làm cho khóe môi của Thời Vũ nhếch lên, "Dù sao cũng là tự tay em chuẩn bị cơ mà."
Thời Vũ đánh tay cô một cái, ý cười dịu dàng tỏa ra từ trong đôi mắt.
"Nếu mà Nhiễm Nhiễm thích..." Diệp Thanh Linh dịu dàng dựa vào Thời Vũ, đầu tựa lên vai cô ấy, giọng nói mềm như bông, "Mỗi một năm về sau, em sẽ chuẩn bị tiệc sinh nhật bất ngờ cho chị."
Thời Vũ lướt qua sống lưng của Diệp Thanh Linh, những ngón tay chậm rãi luồn vào trong những lọn tóc, nhẹ nhàng vuốt ve.
Cô cảm thấy cả trái tim và cả người của mình như có một dòng nước ấm đang vây quanh như sắp tan ra vậy.
Đây là loại cảm giác thoải mái mà cô chưa bao giờ được trải qua, giống như thể...!cả người đều trở nên tươi tắn và tràn đầy sức sống.
Là do có Diệp Thanh Linh ở bên cạnh.
Tất cả đều là do có Diệp Thanh Linh ở bên cạnh.
Hoàn toàn không liên quan gì đến ngày sinh nhật của cô.
"Không cần, một ngày như hôm nay là đủ rồi." Ánh mắt nhàn nhạt của Thời Vũ đảo một vòng qua những món đồ trên bàn cơm, cô thở nhẹ ra một hơi, "Chị chỉ cần em luôn ở bên cạnh chị thôi."
.......
Ngày mùng một Tết.
Diệp Thanh Linh dậy sớm để làm bánh trôi tàu cùng bà ngoại, sau khi ăn sáng xong, cô mở Wechat ra mới thấy bên trong đã đầy thông báo có tin nhắn mới, nhiều nhất là group chat của Tinh Nguyệt, tag cô rất nhiều.
Cô lần lượt trả lời hết những tin nhắn chúc mừng năm mới rồi sau đó mới mở group chat của công ty ra.
Những người trong công ty đang bàn chuyện đi du lịch, năm nay Chu Phá Quang không về quê ăn tết nên mới tổ chức một chuyến du lịch cho bạn bè ở Hải Thành và những nhân viên đang làm ở Tinh Nguyệt.
Mọi người trong group đã bàn bạc xong, bọn họ quyết định đi leo núi, trượt tuyết ở huyện thành kế bên, số người đăng ký đi cũng không ít, Diệp Thanh Linh nhìn lướt qua một cái đã thấy được tên của Hoàng Tiểu Dật.
Hoàng Tiểu Dật còn dắt theo một người con gái tên là Bạch Hiên, Diệp Thanh Linh có ấn tượng với cái tên này, hình như là trong phần thông tin có từng thấy qua, Bạch Hiên là chủ nhiệm khoa hồi đại học của cô, đồng thời cũng là bạn của Hoàng Tiểu Dật.
Ngoại trừ Hoàng Tiểu Dật ra thì còn có rất nhiều người dắt theo người nhà hoặc là người yêu của mình, cả group đang nói chuyện rất rôm rả.
Trong group, không ít người đã tag tên Diệp Thanh Linh, hỏi cô có đi hay không, ngay cả Chu Phá Quang cũng tag cô rất nhiều lần.
Diệp Thanh Linh chần chừ một hồi, cô ghé mắt nhìn thoáng qua Thời Vũ đang còn tựa đầu vào vai mình để nghịch điện thoại, cô thấy hơi hồi hộp, đầu lưỡi cũng chống lên hàm trên.
"Hửm?" Thời Vũ cảm nhận được ánh mắt của Diệp Thanh Linh, dùng giọng mũi lười biếng mà hừ ra một tiếng.
"Nhiễm Nhiễm..." Diệp Thanh Linh nôn nao, cô liếm liếm môi, "Bạn trong công ty của em rủ đi du lịch, Nhiễm Nhiễm, chị có muốn...!đi cùng em không?"
Diệp Thanh Linh muốn dẫn Thời Vũ đến gặp những người bạn trong công ty của mình.
Tuy là hồi trước Thời Vũ có gặp qua một số bạn bè của Diệp Thanh Linh rồi, nhưng mà bây giờ...!quan hệ của hai người, đâu có giống lúc đó nữa.
Trước kia, mọi người, bao gồm cả Diệp Thanh Linh, cứ nghĩ hai người chỉ là chị em.
Nhưng bây giờ, tuy là Diệp Thanh Linh cũng chưa rõ cho lắm, nhưng mà hai người cũng được xem là...!xem là người yêu của nhau rồi phải không?
Thời Vũ chau mày lại một chút, ngẩng đầu nhìn vào mắt của Diệp Thanh Linh.
Diệp Thanh Linh chớp chớp mắt vô cùng ngoan ngoãn.
"Thời Vũ hỏi: "Em đi du lịch ở đâu?"
Diệp Thanh Linh lập tức trả lời: "Huyện Tây Sơn ấy ạ, bây giờ trên núi toàn là tuyết, tụi mình có thể vừa xem cảnh tuyết vừa tắm suối nước nóng."
"Đi bao lâu?"
"Hai ngày một đêm."
"Có những bạn nào?"
"Thì toàn là mấy người trong công ty em...!Còn có cả anh Chu và Tiểu Dật nữa."
Thời Vũ nhoẻn miệng cười, nhướng mày: "Nếu chị không đi thì sao?"
"Vậy thì em cũng không đi luôn!" Diệp Thanh Linh cười nheo mắt, giọng nói rất dịu, "Em ở nhà ăn Tết với Nhiễm Nhiễm."
Thời Vũ cuộn một lọn tóc của Diệp Thanh Linh vào tay, cười khẽ: "Vậy chị đi cùng em."
"Vậy để em báo lại là em không đi...!Ủa?" Diệp Thanh Linh lúc này mới kịp xử lý xong câu nói của Thời Vũ, cả đôi mắt như sáng rực lên, bỗng nhiên cô chộp lấy phần gáy của Thời Vũ, hôn "chụt" một cái lên mặt cô ấy, "Nhiễm Nhiễm, chị tốt nhất trên đời."
"Chậc." Thời Vũ cúi đầu che đi gương mặt đang đỏ bừng.
.......
Sáng sớm mùng hai Tết, Diệp Thanh Linh và nhóm của Chu Phá Quang bắt đầu xuất phát đến chỗ hẹn, tổng cộng có hai mươi người tham gia nên Chu Phá Quang thuê một chiếc xe bus.
Diệp Thanh Linh sợ Thời Vũ đi không quen nên quyết định ngồi xe ô tô với Thời Vũ, xe của hai người chạy theo sau xe bus.
Vì là mùng hai nên đường cao tốc khá trống, xe chạy băng băng trên đường, đến giữa trưa, mọi người ngừng ở trạm dừng chân để nghỉ chơi một chút.
Ra khỏi khu vực thành phố, khu vực huyện nhỏ này đa số là điểm du lịch nên các trạm dừng chân cũng được xây dựng rất phong phú, có loạt những căn nhà gỗ, có cầu nhỏ nước chảy vờn quanh, ở giữa còn có một chiếc đình nhỏ, bên cạnh có làn sương trắng lượn lờ, nhìn tổng thể rất thơ mộng.
Khi ăn trưa, Diệp Thanh Linh và Thời Vũ cùng ngồi ở một góc, cách mọi người một khoảng, xung quanh tràn đầy những âm thanh trò chuyện rôm rả của mọi người.
Đôi mắt của Diệp Thanh Linh cũng sáng rực, trên mặt ngập tràn chờ mong.
Bỗng nhiên Thời Vũ mới nhớ tới, sau khi mất trí nhớ, đây là lần đầu tiên mà Diệp Thanh Linh được đi du lịch.
Bảo sao mà em ấy lại phấn khích như thế.
Thời Vũ có chút ngẩn ngơ mà suy nghĩ, không biết trước khi mất trí nhớ, Diệp Thanh Linh có đi du lịch cùng bạn bè không? Cô không biết, vì cô chưa từng dẫn Diệp Thanh Linh đi bao giờ.
Thời Vũ không có hứng thú gì với mấy chuyện du lịch thế này, giống như hẹn hò vậy, nhưng nếu Diệp Thanh Linh thích, sau này cứ lâu lâu thì hai người sẽ đi du lịch một lần thì cũng được.
Chỉ cần...!Diệp Thanh Linh yêu cô.
.......
"Thanh Linh, nhìn sang trái, nhìn sang trái!"
Một giọng nói vang lên, đánh tan dòng suy nghĩ của Thời Vũ, cô ghé mắt sang nhìn thì thấy có một người đang chụp ảnh cho Diệp Thanh Linh.
Diệp Thanh Linh cũng rất phối hợp pose dáng, nụ cười vô cùng xán lạn.
Tuy là hai người ngồi cách một khoảng, nhưng những người của Tinh Nguyệt có đôi khi cũng bước đến để trò chuyện một hai câu với Diệp Thanh Linh.
Có thể nhìn thấy được quan hệ của Diệp Thanh Linh với những đồng nghiệp cùng công ty rất tốt.
Thời Vũ nhớ rõ, lần đầu tiên mà cô gặp bạn bè của Diệp Thanh Linh, Diệp Thanh Linh giới thiệu cô là "chị gái".
Thế thì bây giờ thì thế nào nhỉ? Nếu có người hỏi, Diệp Thanh Linh sẽ trả lời ra sao?
——Bạn gái?
Nhưng mà những người đến chào hỏi của hôm nay giống như kiểu đã tự biết trong lòng chuyện Thời Vũ là ai, chẳng ai buồn hỏi câu nào, Diệp Thanh Linh cũng không thèm giới thiệu gì thêm.
Thời Vũ hy vọng rồi lại thất vọng, cô giận dỗi liếc Diệp Thanh Linh một cái, sau đó lại vì cảm thấy mất mát mà cúi đầu, rũ mắt, nhưng rất nhanh, cô lại lắc lắc đầu cười tự giễu.
Ngay cả cô cũng không hiểu, cuối cùng là tại sao mà mình thấy mất mát.
Cái này có gì đâu mà mất mát?
Diệp Thanh Linh, người vô duyên vô cớ bị liếc: "...!Ơ?"
.......
Bỗng nhiên có một giọng hát của ai đó cất lên, còn có cả nhạc nền.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn sang mới thấy trong đình nghỉ chân ở giữa cầu có đặt một chiếc microphone và loa thùng, còn có cả một chiếc màn hình nhỏ.
Một người khách tham quan phát hiện ra nó nên mới bước đến để hát mấy câu, ai ngờ lại hấp dẫn ánh mắt của mọi người đến thế nên vội vàng đỏ mặt chạy xuống.
"Thanh Linh, qua không kìa?"
"Thanh Linh lên hát một bài đi em!"
Nghệ sĩ của công ty cũng không nhiều lắm, vả lại, bọn họ cũng đã về quê ăn Tết hết rồi, trong chuyến tham quan này chỉ có mỗi Diệp Thanh Linh là ca sĩ chuyên nghiệp, cho nên mọi người mới ồn ào mà nhìn về phía Diệp Thanh Linh.
"Nhiễm Nhiễm..." Diệp Thanh Linh cũng rất kích động, cô liếm liếm môi, dùng đôi mắt tròn xoe để nhìn Thời Vũ.
Lúc những người đó ồn ào thì trong lòng Thời Vũ đã có chút không vui, nhưng khi cô đối diện với đôi mắt trong trẻo của Diệp Thanh Linh, nhất là khi sự dịu dàng còn ngập tràn trong đó, hỏi ý kiến của cô, sự không vui bé xíu cũng tan đi mất, gật đầu: "Em đi đi."
Diệp Thanh Linh nhảy lon ton đến, cầm lấy microphone, ngón tay bấm bấm lên màn hình, nhạc đệm nhanh chóng vang lên.
Bài mà Diệp Thanh Linh hát là một bài dân ca không nổi tiếng lắm, nó có tên là《Tuyết》, nhịp điệu của khúc hát này vừa nhẹ nhàng lại vừa chậm rãi, tựa như âm thanh của tuyết khi rơi trên mặt đất vậy, lặng thinh như không hề có chút tiếng động.
Bây giờ cũng đã vào đông, tuyết trên mái đình vẫn chưa tan hết, bài này này đúng lúc rất hợp tình hình.
Khi Diệp Thanh Linh cất lên tiếng hát, mọi ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào cô.
Nhưng không phải họ bị bất ngờ vì có tiếng hát thình lình phát ra như ban nãy, mà đơn giản là sự chú ý của họ đối với Diệp Thanh Linh xuất phát từ giọng hát hay của cô ấy.
Tiếng ca phát ra từ một chiếc loa chất lượng thấp, nhưng giọng Diệp Thanh Linh thì chất lượng cao.
Thậm chí còn có những người khách tham quan khác tiến đến xung quanh đình rồi nhẹ nhàng hát theo.
Bên trong đình, Diệp Thanh Linh hát thật sự rất vui, nhất là khi cô thấy được những người khách khác vì tiếng hát của cô mà đến đây thì khóe môi lại càng cong lên một nụ cười rất sung sướng.
Cô thích được hát ca, hát một mình cũng được, hát trên sân khấu cũng được, hát ở cạnh bên đường hay là bất cứ một chỗ nào khác tựa như bây giờ cũng được.
Cô thích dùng giọng hát của mình để mang đến niềm vui cho mọi người, cô thật sự rất thích cảm giác thế này.
Vì cách một lớp sương mỏng nên Thời Vũ không thấy rõ mặt của Diệp Thanh Linh cho lắm, nhưng khi nghe được tiếng hát của cô ấy thì Thời Vũ không thể không thừa nhận rằng cô ấy rất có thiên phú ở khoản ca hát.
Nhìn những người đang vây xung quanh, Thời Vũ nghe được có người đã nhận ra được Diệp Thanh Linh nên rất phấn khích, họ nói muốn nhờ Diệp Thanh Linh ký tên cho.
Rõ ràng là Thời Vũ đã nhìn thấy cảnh tượng này vô số lần, cô cứ nghĩ rằng bản thân mình cũng đã quen với nó, nhưng rồi cô lại không thể nén được cảm giác chua xót nơi chóp mũi....
Một Diệp Thanh Linh như thế...!sẽ thật sự không bỏ cô mà đi sao?
Sẽ thật sự chấp nhận ngoan ngoãn ở bên cạnh cô mãi sao?
Thời Vũ biết rất rõ, trong nhận định của mình, "Thích" chính là chiếm hữu, là muốn giấu Diệp Thanh Linh cho riêng mình, là muốn bẻ đi đôi cánh, trói buộc em ấy ở bên cạnh.
Nhưng mà đối với Diệp Thanh Linh mà nói, nhất định không phải như thế.
"Thích" của Diệp Thanh Linh vừa nhiệt liệt chân thành lại vừa đơn thuần ngô nghê, giống như là ánh mặt trời vậy.
Mình thật sự...!xứng đáng để Diệp Thanh Linh thích sao?
Một dòng suy nghĩ như thế chợt xẹt ngang qua não của Thời Vũ, nó như một tia sấm sét xé toạc bầu trời, phát ra một tiếng "Ầm" thật lớn, ánh sáng trắng toát bao trùm lên đống đổ nát.
Sau đó, tất cả mọi âm thanh đều im bặt, xung quanh chỉ còn lại bóng tối, không còn lại bất cứ thứ gì.
Thời Vũ đổ mồ hôi lạnh khắp cả người.
"Nhiễm Nhiễm!" Thời Vũ còn chưa hoàn hồn thì một bóng hình quen thuộc đã chạy như bay đến, nhào nhào trong ngực cô, "Chị thấy em hát thế nào ạ?"
Vẫn như thường ngày.
Không biết Diệp Thanh Linh đã hát xong từ bao giờ.
Thời Vũ bỗng nhiên hoàn hồn, ánh mắt còn mang theo chút buồn đau man mác, ngay cả nhịp thở cũng trở nên nặng nề.
Nhưng rất nhanh, những cảm xúc trong mắt của Thời Vũ đã tan biến, cô ôm lấy lưng của Diệp Thanh Linh, vỗ nhè nhẹ, dịu dàng gật đầu: "Hát rất hay, chị thích lắm."
"Nhiễm Nhiễm thích là