Mãi cho đến khi đệ tử Thời gia đến truyền lệnh của gia chủ rời khỏi, trên hành lang, Tuyết Vãn mới hoàn hồn lại.
“Tin tức về đại hôn?” Tuyết Vãn kinh ngạc quay đầu lại, “Tiểu tiên tử, cô thật sự muốn kết hôn với Yến Thu Bạch à? Trước đây khi nghe người của Thời gia nhắc tới, ta còn tưởng đó chỉ là kế hoãn binh của Huyền Môn thôi đấy?”
Mặc dù đang hỏi Thời Lưu, nhưng ánh mắt của Tuyết Vãn lại bay về phía Phong Nghiệp.
Thời Lưu hơi ngập ngừng, gật đầu: “Ừ, đúng thế.”
Tuyết Vãn tiến lên phía trước vài bước, kéo nàng ra khỏi Phong Nghiệp để đến bên cạnh mình: “Vậy vị ‘chủ nhân’ này của cô, hắn cũng đồng ý à?”
Thời Lưu bình tĩnh đáp lại: “Đây chính là mệnh lệnh của chủ nhân.”
“.......?”
Tuyết Vãn ngờ vực quay đầu lại, nhìn Phong Nghiệp với ánh mắt “Đầu óc hắn có vấn đề gì không”.
Hiếm khi Phong Nghiệp không so đo với nàng.
Cho dù Tuyết Vãn với Thời Lưu nói chuyện nhỏ như thế nào thì cũng dễ dàng lọt vào tai hắn, khiến hắn nghe rõ ràng.
Chỉ là sau khi đệ tử Thời gia truyền lệnh kia đi, hắn bỗng trở nên cáu kỉnh một cách khó hiểu —— Rõ ràng mọi chuyện đều phát triển theo kế hoạch của hắn mà.
Phong Nghiệp không thể tìm được nguồn gốc gây ra sự bực bội này.
Thế là mất đi hứng thú trêu đùa dọa nạt quả lựu nhỏ, Phong Nghiệp hơi xoay người, không chào hỏi gì mà trở về phòng một mình.
Nhưng cũng không không thể ngăn lại lời của hai người trên hành lang truyền đến từ bên ngoài cửa sổ.
“Tiểu tiên tử, đại hôn ký kết khế ước đạo lữ của cô và Yến Thu Bạch tổ chức vào khi nào vậy? Đến lúc đó ta nhất định sẽ tham gia.”
“Vẫn chưa quyết định.”
“Hả? Nhưng chẳng phải ba ngày sau thông truyền thiên hạ chuyện hai ngươi kết hôn sao? Có lẽ Huyền Môn sẽ không để quá lâu đâu nhỉ?”
“Ừm, chắc trong vòng một hai tháng thôi.”
“Chao ôi, gấp gáp quá, ta còn chưa kịp chuẩn bị quà mừng đám cưới cho cô.”
“Không cần đâu…”
Phong Nghiệp đứng trước góc tường trong phòng, cụp mắt xuống lắng nghe cuộc trò chuyện bên ngoài.
Hắn đang suy nghĩ xem có nên ra ngoài nói với thánh nữ Thiên Cơ Các không biết sống chết kia biết rằng không cần chuẩn bị lễ vật gì cả, bởi vì đại hôn ký khế ước đạo lữ kia không thể nào hoàn thành được.
Ma còn chưa quyết định xong, bên ngoài chợt vang lên tiếng kinh hô của thánh nữ ——
“À, ta nghĩ ra rồi!”
Cách nhau một bức tường, Thời Lưu đứng trên hành lang, bị vẻ kinh ngạc mừng rỡ của Tuyết Vãn làm cho ngơ ngác, nàng khó hiểu hỏi: “Nghĩ ra gì vậy?”
“Quà mừng.”
Tuyết Vãn cười tủm tỉm, giơ tay lên vòng qua ôm lấy bờ vai gầy gò của tiểu tiên tử, đôi môi đỏ mọng kề bên tai của Thời Lưu, giọng nhỏ nhẹ như tiếng muỗi kêu: “Mấy năm trước ta bị phạt quét dọn Tàng Thư Các, đã từng nhìn thấy mấy quyển công pháp hợp tu dành cho đạo lữ, chúng nhất định là bảo bối cơ mật nhất của Thiên Cơ Các, hay là ta lấy một quyển tặng cho cô nhé?”
Thời Lưu không rành chuyện trăng gió, nghe thế nàng nghiêm túc lắc đầu: “Công pháp bí tịch tất nhiên là quà mừng tốt nhất.
Nhưng nếu nó là cơ mật của Thiên Cơ Các vậy thì không cần đâu.”
“Uầy,” Tuyết Vãn vỗ vai Thời Lưu, “Món đồ chơi kia nhất định là do Tuyết lão đầu lén lút giấu riêng, ta thấy ông ấy lớn tuổi rồi nên không dùng được nữa đâu, tặng cho tiểu đạo lữ mới đáng đồng tiền bát gạo chứ.”
“Nhưng cô nói nó là bảo bối của Thiên Cơ Các…”
“Dù sao sau này ta cũng là các chủ của Thiên Cơ Các, tặng vài quyển công pháp mà tông môn không dùng thôi mà, có vấn đề gì sao?”
“......”
Thời Lưu suy nghĩ một chút: “Cô nói, công pháp hợp tu của đạo lữ kia có phải rất có ích cho việc tăng cao cảnh giới không?”
“Đương nhiên rồi!” Tuyết Vãn nhẹ nhàng vỗ ngực, “Hơn nữa hoàn toàn không ảnh hưởng đến công pháp chủ tu của cô, làm ít ăn nhiều! Thế nào, cô có thích quà mừng này không?”
Nghe câu “làm ít ăn nhiều”, mắt của thiếu nữ hơi sáng lên, trịnh trọng gật đầu: “Được, cảm ơn cô nhé Tuyết Vãn.”
Tuyết Vãn cười như một tiểu hồ ly: “Đừng khách sáo, đừng khách sáo.”
Phía bên kia bức tường.
Sau khi nghe câu trả lời cuối cùng của thiếu nữ, ma đang dựa vào tường lười biếng xoay xoay ống sáo, môi hơi cong lên, cười nhẹ.
Nhưng ánh mắt lại sâu thẳm, hệt như màn đêm buông xuống.
—
Cuối cùng Yến Thu Bạch và Thời Ly cũng đến Thời gia trước khi trời tối hẳn.
Thời Lưu đang tu luyện trong phòng, nghe thấy Viên Hồi ở bên ngoài cửa gọi nàng, nên liền lập tức rời khỏi phòng, khiến Viên Hồi đứng ngoài cửa đang định gõ cửa tiếp giật thót cả tim: “Sư tỷ, tỷ, đột phá Hóa Cảnh rồi hả?”
“Còn một chút nữa.”
“Vậy sao tỷ lại bất thình lình xuất hiện trước mặt đệ vậy?”
“Lĩnh ngộ được chút ít tạo hóa chi lực, mặc dù chưa đột phá cảnh giới nhưng đã có thể thuấn di cự li ngắn.” Thời Lưu thuận miệng đáp, không cho Viên Hồi thời gian để hòa hoãn cảm xúc, “Đệ vừa nói nhóm của sư huynh đến đâu rồi?”
Viên Hồi nhớ tới chính sự: “Bọn họ đã vào Tử Giang Các rồi.”
“Ừm.
Đệ đi cùng ta đi.”
“Tuân lệnh!”
Sau khi ra khỏi phòng, không sử dụng thuật độn thổ, thuật phi hành trong địa bàn của thời gia là sự lễ phép của lữ khách, Thời Lưu cũng không có gì gấp cho nên nàng dẫn Viên Hồi đi qua vài hành lang trong đình viện, cuối cùng cũng gặp nhóm của Yến Thu Bạch.
“Sư huynh.”
“Yến sư huynh!”
Thời Lưu và Viên Hồi một trước một sau dừng lại, nâng kiếm hành lễ với người dẫn đầu nhóm đệ tử Huyền Môn, Yến Thu Bạch.
Nhìn thiếu nữ đang đứng trước mặt, ánh mắt chập chờn của Yến Thu Bạch sau khi bước vào Thời gia từ từ bình tĩnh lại, nụ cười lắng đọng tựa như mặt hồ mùa xuân tĩnh lặng.
“Mấy ngày nay muội thế nào?”
Chưa từng nghe Yến Thu Bạch nói chuyện với ai mà không có xưng hô, Thời Lưu hơi ngạc nhiên đứng thẳng người lên: “Ừm, muội không sao… Bọn muội hữu kinh vô hiểm, còn sư huynh thì sao?”
“Trên đường đi gặp phải một ít mai phục gian xảo, vài sư đệ bị thương.” Yến Thu Bạch nói, ra hiệu với Viên Hồi, “Đệ dẫn các sư đệ về phòng nghỉ ngơi đi, đi đường suốt mấy ngày, bọn họ đều mệt cả rồi.”
“Tuân lệnh, sư huynh.”
Viên Hồi ngoan ngoãn hành kiếm lễ, sau đó ra hiệu bảo đệ tử sau lưng Yến Thu Bạch đi theo mình vào bên trong.
Yến Thu Bạch thu hồi ánh mắt: “Dường như tính cách của Viên Hồi trầm ổn hơn nhiều.”
Nhớ tới chuyện từ đầu đến cuối trên núi Ngọc Bi, Thời Lưu hơi tị hiềm, nàng chỉ nói qua loa vài câu, sau đó hỏi về vụ phục kích mà nhóm Yến Thu Bạch gặp trên đường.
Nghe nói Thời Ly bị thương không nhẹ, sắc mặt Thời Lưu hơi cứng lại: “Cô ấy được người của Thời gia đón về chủ các rồi à?”
“Đúng thế, được đón đi lúc ở dưới chân núi.” Yến Thu Bạch khẽ thở dài, “Lần này là huynh sơ suất, không chăm sóc tốt cho Thời Ly sư muội, khiến muội ấy phải chịu một kiếm.”
“.......”
Thời Lưu bỗng hơi thất thần.
Nàng nghĩ tới ngày ấy trên núi Ngọc Bi, linh lực của nàng cạn kiệt, chịu vô số vết thương, trọng thương sắp chết, nhưng sau khi tỉnh lại, mặc dù trên người vẫn còn thương tích, song, nội thương đã lành gần hết, hai ba ngày sau đã có thể vui vẻ thoải mái rồi.
Hiện tại nhớ tới, chắc hẳn là do Phong Nghiệp.
Nàng thậm chí còn chưa cảm ơn hắn.
“—— Sư muội?”
Giọng của Yến Thu Bạch kéo mạch suy nghĩ của Thời Lưu trở về.
Nàng vội ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt hơi bất đắc dĩ của Yến Thu Bạch: “Sư huynh vừa gọi muội à?”
“Sao muội lơ đễnh thế, lo lắng cho Thời Ly sao?”
“Không phải.
Chỉ là Thời Ly giả thành muội, cho nên cô ấy bị thương là vì muội.” Thời Lưu ngập ngừng, “Muội nghĩ, muội nên đi thăm cô ấy một chút.”
“Cũng được, huynh đi cùng muội nhé?”
Thời Lưu nhíu mày, lắc đầu: “Sư huynh đi đường vất vả, nhất định thể chất và tinh thần đều mệt mỏi, huynh trở về phòng nghỉ ngơi đi.
Muội nhờ đệ tử của Thời gia dẫn đường là được rồi.”
Trong mắt của Yến Thu Bạch chứa sự bất đắc dĩ, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu Thời Lưu: “Ừm, sư huynh nghe lời muội.”
“.......”
Thời Lưu hơi