Giữa điện tiếp khách nguy nga tráng lệ của Thời gia, đèn đuốc rực rỡ, kim thanh ngọc chấn.
“Nhân dịp ngày lành tháng tốt, tuyên cáo với thiên hạ…”
“Huyền Môn và Thời gia trở thành thông gia, Thu Bạch và Thập Lục ký đạo khế, thành lập quan hệ liên minh…”
“Ngày hai mươi tám tháng mười, lễ cưới tổ chức tại nơi đây.”
Thời Đỉnh Thiên đọc xong.
Giữa đại sảnh, kim thạch leng keng, hai hàng tân khách đồng thanh chúc mừng, lời khen ngợi vang lên không dứt.
Giữa đám đông huyên náo, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Thời Lưu nâng ly, nhìn ánh nến chập chờn phản chiếu trên bề mặt ly rượu, nàng hơi thất thần.
Đại hôn minh ước đã được ấn định rồi.
Sau đêm nay, thiên hạ đều sẽ biết, không còn cơ hội để hối hận nữa.
Một tháng sau à……
“Chúc mừng Thập Lục sư tỷ!”
Nghe thế, Thời Lưu ngước mắt lên, đập vào mắt là gương mặt vuông vức của Viên Hội.
Tối nay là ngoại lệ, nàng ngồi bên phía bàn tiệc của Thời gia, các đệ tử Huyền Môn thì ở bên nửa sảnh còn lại, trước mắt đột nhiên xuất hiện một gương mặt quen thuộc, Thời Lưu thoáng giật mình.
“Sao đệ lại đến đây?”
“Hàng trăm cặp mắt đều đổ dồn về đại điện này, Yến sư huynh là tấm gương của Huyền Môn, lại là đối tượng đạo khế chi lữ của tỷ, tất nhiên không thể tỏ ra quá mức dè dặt.” Hai tay Viên Hồi cung kính cầm ly rượu, nhưng lời nói lại không đứng đắn bằng động tác của cậu ta, “Nhưng huynh ấy cứ mãi nhìn về phía này, cho nên đệ đành phải sang đây hỏi thăm sư tỷ.”
“......?”
Nghe thế, Thời Lưu nhìn về phía bên kia đại điện.
Quả nhiên, vị trí của Yến Thu Bạch đối diện với nàng, đáy mắt của Yến Thu Bạch tựa như mặt hồ, tĩnh lặng nhưng lại thắp lên ý cười, nhẹ nhàng nhìn về phía này.
Thời Lưu do dự một chút.
Nàng vốn rất ít giao thiệp với thế gian, cũng chưa từng chứng kiến hoặc tham gia hôn lễ nào, càng không biết những cặp vợ chồng chưa cưới nhà hàng xóm đối xử với nhau thế nào.
Nghĩ như thế, những ngón tay thon dài như ngọc trúc trắc giơ lên, nghiêm chỉnh, cứng nhắc và trang trọng cầm ly rượu, cung kính cúi đầu chào Yến Thu Bạch từ xa, sau đó một hơi uống cạn rượu trong ly.
Bên bàn đối diện, Yển Thu Bạch ngẩn ra, sau đó chợt bật cười, cũng nâng ly lên trả lễ.
Ngọn đèn thấp thoáng khiến hai mắt của hắn sáng rực.
Thời Lưu nghĩ mọi chuyện đã xong xuôi nên an tâm đặt ly xuống.
Sau đó vừa ngước mắt lên thì bắt gặp Viên Hồi giơ tay đỡ trán, nhìn nàng với vẻ mặt khó nói nên lời.
Vẻ mặt của thiếu nữ không hề thay đổi, nàng chỉ hơi nghiêng đầu, búi tóc mẫu đơn tốn hơn nửa canh giờ mới làm xong đung đưa đinh đang theo động tác của nàng: “Ta làm gì sai à?”
Viên Hồi thở dài: “Sư tỷ cảm thấy mình đúng hả?”
“Hả?”
“Còn một tháng nữa tỷ và sư huynh sẽ thành uyên ương đạo lữ, bỉ dực song phi, cho nên sao có thể như thế, như thế,” Viên Hồi nhẫn nhịn một lúc lâu, “Ông nội của đệ còn không bảo thủ bằng tỷ.”
“Rất bảo thủ sao?”
“Thì đại lễ kính rượu vừa rồi của tỷ ấy, người biết chuyện, người ta sẽ nghĩ là đạo lữ hai người tương kính như tân, người không biết thì sẽ tưởng tỷ đang chúc thọ đó.”
“......”
Thiếu nữ im lặng một lát rồi gật đầu: “Lần sau ta sẽ chú ý.”
Viên Hồi nghẹn lời, không biết nên nói gì nữa, trong lòng thầm cầu phúc thay sư huynh, sau đó xoay người định trở về.
Chỉ là còn chưa kịp cất bước, thiếu nữ sau lưng đột nhiên gọi cậu ta lại: “Chờ đã.”
“Sư tỷ còn căn dặn gì ạ?” Như thể trông thấy gỗ mục được khai thông, Viên Hồi hớn hở quay lại, “Cần đệ chuyển lời thay hả?”
Thời Lưu liếc nhìn phía chỗ ngồi của đệ tử Huyền Môn, dừng lại một chút, nàng khẽ hỏi: “Đệ tử Huyền Môn có mặt hôm nay, có ai cáo bệnh không tới không?”
“Thiếu người à? Đâu có đâu.” Viên Hồi quay đầu nhìn quanh một lượt.
Ánh mắt của Thời Lưu khẽ động.
Nếu Viên Hồi không biết, có nghĩa là Phong Nghiệp âm thầm rời đi mà không hề bịa lý do viện cớ gì cả.
Hắn yên tâm, không sợ bị nghi ngờ gì sao?
Thiếu nữ cụp mắt xuống: “Ừ.
Vậy đệ về đi.”
“Vâng.”
Viên Hồi liếc nhìn gỗ mục sư tỷ không thể khai thông, lắc đầu thở dài rồi trở về.
Đến bên cạnh Yến Thu Bạch, Viên Hồi ngồi xuống, ưu tư tích tụ: “Sư huynh, Thập Lục sư tỷ thật là……”
“Sao vậy?” Yến Thu Bạch quay sang, cười mà như không cười nhìn cậu ta.
Viên Hồi nghẹn họng: “Rất, rất tốt, sư huynh phải trân trọng tỷ ấy.
Cô nương tốt như vậy, tìm khắp thế gian cũng không có người thứ hai đâu.”
“Ừm, ta cũng thấy thế.”
“?”
Trước khi Viên Hồi tự nghi ngờ nhân sinh, Yến Thu Bạch hỏi tiếp: “Vừa rồi trước khi đệ đi, muội ấy gọi đệ lại, có chuyện gì à?”
“Hả? Không có gì, chỉ là sư tỷ đột nhiên hỏi đệ hôm nay có đệ tử Huyền Môn nào cáo bệnh không đến hay không thôi.”
Yến Thu Bạch hơi bất ngờ.
Viên Hồi suy nghĩ một chút rồi chợt tỉnh ngộ: “À, chắc là tuy sư tỷ tỏ ra bình tĩnh nhưng thật ra lại rất căng thẳng, thế nên dù liếc mắt thấy đông đủ nhưng vẫn phải hỏi đệ để chắc ăn ấy.”
“——”
Ý cười trong mắt Yến Thu Bạch chợt đóng băng.
Một lát sau, hắn nghiêng người: “Hôm nay không có đệ tử nào cáo bệnh với đệ sao?”
Viên Hồi không hề nghĩ ngợi gì: “Tất nhiên là không có rồi.
Chuyện quan trọng như lễ nhập tộc của sư tỷ, làm gì có ai dám cáo bệnh không đến chứ? Hơn nữa, dù muốn cáo bệnh cũng sẽ không đi tìm đệ.”
Yến Thu Bạch đặt ly rượu xuống: “Vậy tên đệ tử đến Thời gia cùng sư tỷ của đệ và đệ đâu?”
“Ai?” Viên Hồi quay đầu chỉ vào một tên đệ tử ngồi cách đó không xa, “Chẳng phải hắn ở đằng kia sao?”
Yến Thu Bạch ngước mắt lên, trông thấy tên đệ tử đi cùng hắn và Thời Ly mấy ngày trước.
Ngón tay thon dài chậm rãi siết chặt ly rượu.
“Sư huynh sao vậy?” Viên Hồi quay đầu lại, cười cười, dường như hoàn toàn không nhận ra gì cả, “Có phải huynh uống say rồi không, ngay cả tiểu đội xuống núi cùng huynh mà huynh cũng không nhớ rõ nữa?”
Im lặng một lát, Yến Thu Bạch khẽ cười: “Ừm, ta nhớ nhầm.
Có lẽ do mấy ngày nay quá mệt mỏi.”
“Vậy đệ kính sư huynh thêm một ly nữa, xem như giúp huynh đón gió tẩy trần nhé?”
“......”
Nâng ly rượu lên, xuyên qua khe hở từ tay áo, Yến Thu Bạch nhìn về phía đối diện ——
Thiếu nữ sau chiếc bàn chẳng biết đã biến mất từ lúc nào.
Ánh đèn phản chiếu trong ly chập chờn.
Ánh trăng soi bóng xuống ao cũng mơ hồ không rõ ràng.
Bầu trời như được phủ một lớp mực, vầng trăng khuyết tựa như lưỡi dao.
Bên cạnh điện tiếp khách của Thời gia có một ao sen, đáng tiếc hiện tại là cuối tháng chín, nửa ao đã khô héo, nơi nơi đều là màu hồng trắng lộn xộn tàn tạ, xen lẫn giữa những chiếc lá xanh.
Nửa ao trong vắt, phản chiếu mặt trăng trên trời và bóng người trên mặt nước.
Một trận gió nhẹ thổi qua, bên cạnh áo bào tuyết trắng xuất hiện thêm một bóng dáng xinh đẹp màu đỏ vàng ăn mặc chỉnh tề trang trọng.
Áo bào tuyết trắng nghiêng người sang một bên.
Sắc mặt của Phong Nghiệp hờ hững, màu mực trong đáy mắt không rõ là sâu hay nông: “Sao ngươi biết ta ở đâu?”
Thời Lưu mím môi, thẳng thắn khai báo: “Thiên Cảnh đỉnh phong, sau khi cảm ứng được tạo hóa chi lực, chỉ cần huynh ở gần ta thì ta có thể định vị được huynh.”
“Chỉ đối với ta, hay ai cũng thế?”
Ánh mắt của Thời Lưu hơi ảm đạm: “Chỉ đối với huynh.”
Phong Nghiệp ngẩn ra, môi mỏng khẽ cong lên, tựa như tự giễu, tựa như sung sướng: “Thảo nào.”
Hắn quay