Sáo ngọc lạnh như băng chạm vào y phục thêu kim phượng, dễ dàng tháo thắt lưng của giá y.
Váy dài nhiều tầng nặng trĩu trải rộng trên giường, màu đỏ quanh co khúc khuỷu, hệt như ánh ráng chiều loang lổ sau dãy núi phía tây.
Màu đỏ thẫm cũng thấm nhuộm giá y, thiếu nữ kinh ngạc ngẩng gương mặt xinh đẹp và cần cổ trắng tuyết lên.
Lúc này lễ phục đã được cởi ra, Thời Lưu mới chợt nhận ra cách ăn mà ma nói không giống như cách ăn trong tưởng tượng của nàng.
Nhưng hiện tại, khi đối diện với đôi mắt màu mực, đôi mắt mà dẫu rằng có mở ra cũng không nhìn thấy chút cảm xúc nào, Thời Lưu bỗng chốc cảm thấy hốt hoảng, không biết phải làm sao, vì nàng không biết hắn sẽ ăn như thế nào.
…… Không, không đúng.
Bây giờ không phải lúc để so sánh xem cái nào đáng sợ hơn.
Thời Lưu bình tĩnh lại, sáo ngọc màu xanh biếc hệt như chủ nhân của nó, khi thì lạnh lẽo, lúc lại như bị thiêu đốt đến mức nóng bỏng, ống sáo xâm nhập vào sâu trong hỷ phục của nàng, nàng hoảng loạn nắm lấy sáo ngọc cản hắn lại ——
“......!Phong Nghiệp!”
Trong bóng tối, giọng của thiếu nữ thoạt nghe vẫn bình tĩnh, nhưng có lẽ bóng tối thuần chất đã khuếch tán thính giác đến mức cực đại, khiến ma dễ dàng nhận ra sự run rẩy nhè nhẹ trong giọng nói của nàng.
Chỉ với chút run rẩy ấy cũng đủ để khơi dậy sự phấn khích khiến thần hồn của hắn run lên.
—— Từ trước đến nay hắn chưa từng quan sát kỹ lưỡng.
truyen bjyx
Dường như, dẫu là tim mù hay mắt mù, hắn vẫn luôn thiếu một cái.
Sự hưng phấn này càng gia tăng theo hơi thở gấp gáp của thiếu nữ, ma không dám tiếp tục vì không muốn làm nàng sợ hãi, thế là hàng mi dài của hắn cụp xuống, hắn không làm gì cũng không nói gì cả.
Tâm trạng của Thời Lưu hơi thả lỏng.
Nàng nghĩ rằng hắn giận nàng vì nàng không làm theo mệnh lệnh của hắn mà lại tự ý quyết định, cho nên hắn mới cố ý làm thế để hù dọa nàng, chứ không phải cố tình muốn làm gì đó, nên nàng không cần hoảng sợ và phản ứng thái quá.
Thời Lưu chậm rãi buông ống sáo lạnh lẽo trong tay ra: “Ta biết, huynh tức giận vì ta lừa huynh, cãi lại mệnh lệnh của huynh, khiến hiện tại huynh……”
Nàng nhìn đôi mắt đang nhắm nghiền của hắn, không đành lòng rời mắt đi: “Huynh đã cứu mạng của ta, huynh muốn giết ta như thế nào cũng được.”
“Ta nói rồi, ta sẽ ăn nàng.” Khi ma lên tiếng, chẳng hiểu sao giọng của hắn lại khàn đặc, hệt như sợ nàng sẽ bỏ sót chữ nào, thế là hắn cúi người xuống, rút ngắn khoảng cách giữa hai người ——
Trường bào trắng như tuyết với những hoa văn đen sẫm đè lên giá y đỏ chót, ma cúi đầu xuống kề bên tai nàng: “Ta thích ăn từ thân thể đến trái tim, không được sao.”
Hệt như bị giọng nói của hắn thiêu đốt, thiếu nữ bị nhốt trong vòng tay hắn rùng mình theo bản năng.
Sau đó, sáo ngọc cật lực kiềm chế cơn run nhẹ nhè từ lòng bàn tay của nàng, đuôi sáo chậm rãi đẩy lớp áo ngoài cùng của hỷ phục ra, để lộ áo lụa đỏ mỏng bên trong.
Sáo ngọc lạnh như băng chạm vào vạt áo của nàng, từ tốn cởi ra.
Thời Lưu luống cuống mở to mắt, chưa kịp nhìn rõ đã bị giọng nói trầm khàn của ma kéo tâm trí về: “Nàng nghĩ tại sao ta lại hôn nàng?”
…… “Thế nào, vài nụ hôn đã khiến ngươi rung động rồi à?” ……
…… “Ma thật sự đã hôn ngươi.” ……
Đêm ấy bên dòng suối lạnh như băng, những lời nói còn lạnh buốt hơn cả dòng suối ấy lại văng vẳng bên tai nàng.
Thời Lưu đột ngột hoàn hồn: “Ta không hề rung động, cũng không hề nghĩ huynh thật sự ——”
Những lời còn lại đều bị nụ hôn nuốt chửng.
Ma hơi cắn nàng như thể đang trả đũa, khi nghe tiếng nức nở nghẹn ngào theo bản năng của nàng, hắn vô thức nhẹ lại.
Nụ hôn này rất sâu, ban đầu nàng muốn phản kháng nhưng lại bị hắn dễ dàng kiềm chế lại, nàng vùng vẫy di chuyển đến đâu hắn sẽ hôn đến đó, mãi cho đến khi quần áo của thiếu nữ xốc xếch, trên cổ tay trắng như sương tuyết xuất hiện dấu đỏ.
Thiếu nữ trên giường không dám thả lỏng chút nào.
Hắn nhẫn nhịn nhíu mày, ngẩng đầu lên: “Phải làm thế nào thì nàng mới rung động?”
“......?”
Thời Lưu mông lung và choáng váng bởi hành động của hắn, đôi mắt đen láy ngước lên nhìn hắn, trong mắt là một tầng sương ướt át.
“Xem ra vẫn chưa đủ.”
Sáo ngọc nhẹ nhàng phất qua váy áo của nàng, thế là y phục bằng lụa trượt sang hai bên, hệt như những cánh hoa nở rộ, lộ ra áo trong mỏng tanh màu xanh ngọc ——
“Nàng nghĩ xem, tại sao ta không cho phép nàng kết hôn với Yến Thu Bạch.”
Không rõ là vì đêm tối hay vì sáo ngọc, Thời Lưu hơi rùng mình vì lạnh.
Nàng hoàn toàn tỉnh táo lại, vội ngước mắt lên nhìn hắn.
Ống sáo lạnh buốt chạm vào eo nàng, như đang thiêu đốt, khiến nàng không dám mảy may động đậy.
Nhưng cuối cùng, ma không làm gì nữa cả.
Hắn khàn giọng hỏi: “Ta đã nói, ta không cho phép nàng chết thì nàng không được chết.
Ta đã nói, sau này khi ta muốn giết nàng thì nàng phải chạy trốn.
Ta đã nói, ta muốn đưa nàng lên Tiên giới, nhốt trong một tòa đế cung nào đó…… Ta nói nhiều như vậy, sao nàng chỉ nghe lọt tai một hai câu?”
Trái tim của Thời Lưu bất chợt thắt lại.
Lúc này nàng mới chợt nhớ ra rằng, còn có một câu hỏi mà nàng chưa hỏi hắn.
“Từ khi nào mà huynh biết, biết ta là Tử Thần?” Thiếu nữ run rẩy hỏi.
“Yểm Ma Cốc.” Phong Nghiệp nhếch môi, “Hoặc có lẽ là sớm hơn thế nữa, chỉ là không muốn nghĩ tới thôi.”
“Vậy tại sao huynh không ——”
“Giết nàng à?” Phong Nghiệp từ tốn nhắm mắt lại, quay sang hướng khác, “Nàng nói thử xem.”
“......”
Thời Lưu sợ hãi nhắm mắt lại.
Nàng không muốn thừa nhận, thậm chí không dám nghĩ tới tử kiếp trong ngọc Kiếp Cảnh của hắn, Trọng Minh Hạ nói rằng hắn sẽ chết vì yêu nàng, trong lúc nàng không hay biết gì, nó đã bất tri bất giác đến gần.
Nhưng Thời Lưu lại cảm thấy rất hoang đường.
Tại sao khi nghe những lời mà hắn nói, ngoài nỗi sợ hãi tột cùng, một góc nỗi lòng đáng lẽ đã lụi tàn từ lâu kia lại ngo ngoe muốn nhen nhóm lên.
Sao nàng có thể đáng khinh bỉ như thế, chỉ vì một chút cảm giác vui thích của bản thân mà mặc kệ hắn chết vì tình yêu?
……“Ngươi là kiếp số mà huynh ấy ắt hẳn phải chết, huynh ấy sẽ yêu ngươi, sau đó, dưới giới môn của Tiên giới, bị ngươi giết chết.”……
……“Đó là sợi thần hồn cuối cùng của huynh ấy, một dao của ngươi đâm vào, huynh ấy không còn đường sống nữa.”……
Lời nói lạnh buốt của Nam Thiền sắc bén như lưỡi dao, thấu xương khoan tim.
Trong chớp mắt, sắc mặt của Thời Lưu trắng bệch, không biết sức lực từ đâu đến, nàng đẩy mạnh Phong Nghiệp ra ——
Linh lực trọng kích.
Rầm một tiếng, ma ngã đụng vào cột giường.
Trong phòng chợt lặng ngắt như tờ.
Thời Lưu luống cuống ngồi dậy, thấy ma hơi nhíu mày, dường lúc này mới tỉnh táo lại.
Hắn chạm nhẹ vào ngực và bụng đang chấn động vì linh lực, không tỏ ra vẻ gì mà chỉ hơi nghiêng đầu: “Nàng dám đánh lén ta à?”
Giọng của người nọ lành lạnh nhưng lại không có chút sát ý nào.
Bàn tay đang vươn ra của Thời Lưu cứng đờ, sau đó hàng mi dài của nàng cụp xuống, sắc mặt tái nhợt đến mức không còn chút huyết sắc nào.
Thật buồn cười.
Hắn là đế cấp, còn nàng, cùng lắm chỉ là một tu giả Hóa Cảnh dưới thiên môn mà thôi.
Ngọc Kiếp Cảnh và lời nói Nam Thiền không hề sai chút nào cả, trong Tam giới này, chỉ có mình nàng có thể giết được hắn.
Bởi vì hắn chỉ không phòng bị một mình nàng.
Những tiên cốt không thể bị phá hủy kia hóa thành sát khí có thể tiễn hắn về cõi chết, nàng