Biển mây yên tĩnh một cách quỷ dị.
Trung Thiên Đế Quân trong truyền thuyết đã vẫn lạc vạn năm, thần thái và dung mạo của hắn đã bị mai một bởi dòng chảy ký ức vạn năm của các tiên nhân, những người mới đến Tiên giới trong vạn năm nay chỉ nghe đến tên, chứ chưa bao giờ được trông thấy tận mắt.
Nhưng điều này cũng không cản trở họ bị phong thái của người nọ chấn nhiếp, khi nhìn thấy thần văn kim sắc trên trán của người nọ, mọi người ai nấy cũng đều kinh hãi, và đồng loạt ý thức được điều gì đó.
Không biết là tiên nhân của tiên phủ nào dẫn đầu cung kính chắp tay thi lễ ——
“Cung nghênh Nghiệp Đế, trở về Ngọc Kinh.”
Người nọ còn chưa kịp cúi đầu, tất cả những những người ngồi trong sảnh đều noi theo, kim thanh ngọc chấn vang vọng: “Cung nghênh Nghiệp Đế —— Trở về Ngọc Kinh!”
Tiên nhân đồng thanh, trong phạm vi vạn dặm, biển mây chợt bị thần hoa san bằng.
Côn Ly Đế Cung chưa bao giờ yên tĩnh như thế.
Thời Lưu bị khí thế lật trời lật biển này làm giật mình, đến khi nàng hoàn hồn, tiếng kim ngọc vẫn còn vang vọng bên tai, đáy mắt bỗng ướt át, nàng nhẹ nhàng rút tay ra khỏi những đốt ngón tay thon dài như ngọc của người nọ, sau đó giống như vô số tiên nhân khác, Thời Lưu chậm rãi cúi xuống trước trưòng bào trắng như tuyết.
“Cung nghênh Nghiệp Đế,” Giọng nói nhỏ nhẹ của Thời Lưu run lên, nhưng mỗi chữ đều rõ ràng, “Trở về Ngọc Kinh.”
“......”
Thần ma nhấc mắt lên, vẻ hờ hững như sương tuyết đóng băng nơi đáy mắt chậm rãi tan ra theo giọng nói nhẹ nhàng của thiếu nữ trước mặt.
Dường như hắn buông một tiếng thở dài rất khẽ.
Phong Nghiệp giơ tay, nắm lấy đầu ngón tay đang hơi run rẩy của thiếu nữ khi hành lễ, một lần nữa nắm chặt lấy bàn tay của nàng: “Không cần đa lễ.”
Lời thì thầm ôn hòa của thần minh vang vọng khắp mọi ngóc ngách của ngọc đình, tất cả tiên nhân đang thi lễ đều cảm nhận được một cỗ tiên lực nhẹ nhàng nâng người mình lên, bên ngoài vân đình, biển mây hỗn loạn một lần nữa hợp lại.
Những tiên nhân đã sống hơn vạn năm, đã từng trông thấy phong thái đứng đầu vạn người của thần minh thuở xưa, dường như sau vạn năm, họ chợt nhớ đến vị đế quân phong hoa tuyệt đại, hấp dẫn ánh nhìn của người khác, khi họ xúc động nhìn người về thanh bạch không chút vết bẩn đứng giữa sảnh kia, chỉ cảm thấy vạn năm như một cái chớp mắt, cứ như thể người nọ chưa bao giờ rời đi, cũng chưa bao giờ thay đổi.
Nhưng khi Thời Lưu được Phong Nghiệp nắm tay nâng người lên, nàng có thể nhìn thấy rõ ràng một nửa thần văn màu máu trên trán của người nọ, dưới thần văn đó chính là đôi mắt đen như mực, lạnh lùng hờ hững, chỉ có những mảnh vụn màu vàng nhạt hệt như tinh tú đọng lại trong đáy mắt.
Nàng biết rằng tất cả đã không thể quay lại được nữa.
Thời Lưu hơi buồn bã, nhưng nàng vẫn cẩn thận che giấu vì không muốn Phong Nghiệp phát hiện ra.
Thế là thiếu nữ nhẹ nhàng thoát khỏi tay của Phong Nghiệp, xoay người nhìn trái ngó phải, cuối cùng cũng tìm thấy một vị tiên nhân của Đoạn Khung Tiên Phủ, thoạt nhìn như đang cố gắng chạy trốn.
Đối phương cứng đờ, dừng lại, hiển nhiên cũng trông thấy nàng.
Thời Lưu bước đến gần trước ánh mắt tuyệt vọng của nam tử, khóe miệng khẽ cong lên: “Ta không hề lừa ngươi, con Vân Tước Điểu trong đế cung kia thật sự rất lắm chuyện, rất thích đi hóng hớt.”
Nam tử dường như sắp “chết”, y né tránh thần minh sau lưng thiếu nữ, run rẩy nói: “Vậy cô chính là……”
“Ngươi thấy ta có giống tiểu yêu nữ không?” Đôi mày nhỏ nhắn của Thời Lưu khẽ nhíu lại.
Nam tử vội vàng lắc đầu theo bản năng cầu sinh, sau đó y dừng lại, suy nghĩ một chút, rồi lại cẩn thận lắc đầu: “Không giống, lúc trước ta chỉ nghĩ cô là…… ngài là tiểu tiên tử của tiên phủ hoặc ẩn sơn nào đó thôi.”
Thế là hàng mày nhỏ nhắn đang nhíu lại của thiểu nữ buông lỏng.
Nàng giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ vai nam tử: “Ngươi đã cho ta biết chuyện mà ta muốn biết, cho nên ta nợ ngươi một câu hỏi, nếu sau này ngươi muốn hỏi gì thì có thể tìm Vân Tước Điểu của Trung Thiên Đế Cung, bảo nó truyền lời cho ta.”
“......”
Khi những ngón tay mảnh khảnh của thiếu nữ chạm lên vai của mình, nam tử chỉ cảm thấy toàn bộ cơ thể mình bị đè nặng lên bởi ánh mắt của thần minh dịu dàng sau lưng nàng.
Hoàn tất hứa hẹn, Thời Lưu cảm thấy nhẹ nhõm như trả xong một món nợ.
Nàng quay lại bên Phong Nghiệp.
“Chúng ta cũng tìm một chỗ ngồi xuống nhé? Vừa rồi ta nghe bọn họ nói quỳnh tương ngọc lộ được chưng cất riêng cho Vạn Tiên Thịnh Diên hình như rất ngon đấy.”
“.......”
“Sao chàng không nói gì vậy?” Thiếu nữ nghiêng đầu, cẩn thận quan sát hắn, “Giận hả?”
“......”
Phong Nghiệp lạnh nhạt liếc nàng, phớt lờ nàng, nhưng không hề bỏ đi một mình.
Chỉ thiếu điều viết ba chứ “chờ người dỗ” lên mặt thôi.
Đuôi mắt của Thời Lưu hơi cong lên vì mỉm cười, suy nghĩ một chút, nàng giơ tay của người nọ lên, đặt lên tay của mình, rồi nắm chặt lại.
Làm xong xuôi nàng mới ngước mặt lên, đôi mắt sáng như sao: “Ta sai rồi, được chưa.”
Phong Nghiệp buông lỏng hàng mày.
Thời Lưu đang nghĩ thầm rằng hắn vẫn giống như lúc ở Phàm giới, rất dễ dỗ, thì liền trông thấy thần ma trước mặt uể oải cúi người xuống.
Thiếu nữ cảnh giác, cố nhịn không bỏ chạy mà nhẹ giọng khuyên hắn: “Đây là Vạn Tiên Thịnh Diên, có rất nhiều tiên nhân đang nhìn đấy, chàng là Trung Thiên Đế Quân, nên phải dè dặt một chút.”
“Đương nhiên.”
Thần ma mỉm cười bên tai nàng, giọng điệu ngạo mạn mê hoặc: “Chờ tối nay về đế cung, ta nhất định sẽ tính sổ với nàng từng chút một.”
Thời Lưu: “?”
Về đế cung thì về đế cung, nhấn mạnh tối nay chi vậy trời.
Ẩn ý đáng sợ đằng sau câu nói này khiến Thời Lưu nổi da gà, nàng gần như muốn xoay người bỏ chạy, đáng tiếc, lúc nãy nàng tự chui đầu vào lưới, tay bị Phong Nghiệp nắm chặt lấy, hắn đưa nàng lên chiếc ghế trên tầng cao nhất của vân đình ——
Nếu như quan sát Vạn Tiên Thịnh Diên từ xa trăm dặm, có thể thấy nó giống như một chùm cánh hoa lộng lẫy, áng mây như cánh hoa, xếp chồng không đồng đều, xòe ra và nâng đỡ bậc thềm ngọc đình.
Tầng thấp nhất có nhiều hoa nhất, ngồi ở đó đều là tiểu tiên tán tu ở trong những ẩn sơn động phủ của Tiên giới.
Lên một tầng nữa, nhánh hoa ít đi, người ở đây đều là tiên nhân của thập nhị tiên phủ.
Thêm một tầng nữa, chính là các phủ chủ của mười hai tòa tiên phủ, ở Tiên giới này, họ chỉ dưới mỗi đế cung.
Nhánh cao nhất và duy nhất, tất nhiên là ghế ngồi của năm vị tiên đế.
Song, kể từ trận chiến Tam giới vào vạn năm trước, chỉ còn một mình Tây Đế Côn Ly ngồi ở đây.
Chớ nói đến Nam Thiền động một tý là bế quan nghìn năm, ngay cả Đông Đế Tử Quỳnh, mặc dù là đạo lữ vạn năm của Tây Đế, nhưng cũng chưa bao giờ xuất hiện ở Vạn Tiên Thịnh Diên.
Ngay khi Phong Nghiệp và Thời Lưu sóng vai ngồi xuống.
Cách đó không xa, biển mây tứ tán, chợt có tiếng chuông vàng vang lên từ Côn Ly đế cung.
Các tiên nhân ngồi trên ba tầng hoa vân, đũa ngọc chén vàng trong tay đồng loạt dừng lại, hiển nhiên đã quen với cảnh tượng này, tất cả đều nhìn về phía lối vào vân đình.
Dưới ngọc bích môn lâu, Tây Đế Côn Ly chậm rãi bước vào với nụ cười trên môi: “Ngọc Kinh thịnh thế an khang, mấy nghìn năm vui vẻ hòa bình, lâu rồi không gặp chư vị tiên trưởng, không biết dạo này các vị thế nào?”
“.......”
Mọi người đều đứng lên.
Giữa khung cảnh yên bình, Thời Lưu ngồi trên một nhánh mây cao nhất tiên đình, hiếm khi tỏ vẻ buồn ngủ mà chống