“Côn Ly không phải loại người dễ dàng từ bỏ.”
Khi Phong Nghiệp ôm thiếu nữ say đến mức thiếp đi vào lòng, trong vân đình bỗng vang lên một giọng nữ.
Cùng lúc đó, thần thức đế cấp phong tỏa tầng mây cao nhất, ngay cả tiếng gió cũng bị cản ở bên ngoài.
Các tiên nhân dưới ba tầng mây nhận ra điều gì đó, ánh mắt hơi khác thường, nhưng ngay sau đó bọn họ tỏ ra như không có chuyện gì, tiếp tục nâng ly cạn chén, nói cười vui vẻ.
Không có ai nhìn lên vân tọa.
Trên vân tọa, trên tầng mây cao nhất, Phong Nghiệp thậm chí không hề ngước mắt lên: “Thật sao.”
“Hắn dễ dàng rời đi như vậy, chỉ có một nguyên nhân.” Nam Thiền uống cạn một ly rượu.
Đặt ly xuống, nàng bình tĩnh nhìn Phong Nghiệp sau bàn tiệc, nhưng khi nhìn sang thiếu nữ đang bám vào áo choàng trắng như tuyết ngủ say, nữ tử không giấu được sự dao động trong ánh mắt.
Hệt như trên lớp băng mỏng thờ ơ xuất hiện một vết nứt, Nam Thiền cụp mắt xuống: “Mục đích hôm nay của hắn đã đạt được rồi.”
Phong Nghiệp vẫn im lặng, cứ như thể hoàn toàn không quan tâm đến lời mà nàng nói.
Hắn chỉ cụp mắt xuống, ngón tay khẽ vuốt ve mái tóc đen như gấm hơi rối của thiếu nữ.
Nam Thiền cũng ngộ ra điều gì đó thông qua sự im lặng này, nàng rót thêm một ly nữa, bưng ly che khuất khóe môi, cười khổ: “Hóa ra huynh biết hắn đang thăm dò huynh.” Dứt lời, nàng giơ tay lên, một hơi uống sạch.
“......”
“Dù biết thế, vậy mà huynh vẫn cho hắn thấy huynh quan tâm cô ấy nhiều thế nào, đúng không?” Ly nhỏ nặng nề rơi xuống, ngay cả giọng nói của Nam Thiền cũng như kết băng, “Biết rõ cô ấy sẽ trở thành tử huyệt của huynh, thậm chí có thể trở thành con dao mà Côn Ly dùng để đâm huynh —— Sống chết của huynh mà huynh không quan tâm gì như thế, để cô ấy chịu ấm ức một chút cũng không được sao?”
“Có thể.”
Cuối cùng Phong Nghiệp cũng lên tiếng, cắt ngang trước khi cảm xúc của Nam Thiền lên đến đỉnh điểm.
Hắn dừng lại đủ lâu —— Đủ lâu để Nam Thiền bình tĩnh lại, nàng cứng nhắc chán nản trút tâm tình vào ly rượu, không nói gì mà một hơi uống cạn.
Sau đó Phong Nghiệp mới thản nhiên tiếp tục: “Nàng ấy là kiểu người thiên về hiến dâng hi sinh chính mình, giỏi nhất là làm những chuyện ngu ngốc như tự khiến mình ấm ức, cho nên nàng ấy có thể chịu được, nhưng ta thì không.”
“——”
Bàn tay đang đặt ly xuống của Nam Thiền khựng lại giữa không trung.
“Sao có thể hoàn toàn giấu được?” Phong Nghiệp cúi đầu nhìn thiếu nữ trong vòng tay, nàng ngủ say, giống như đang nằm mơ, khóe miệng hơi nhếch lên, trông vừa thỏa mãn vừa ngốc nghếch.
Thấy nàng mỉm cười, hắn cũng muốn cười theo: “Quả thật có thể giấu được, nhưng ta không muốn.”
Bờ môi của Nam Thiền run lên, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Phong Nghiệp lại liếc nhìn vị trí trống rỗng của Côn Ly, trong mắt phủ một tầng sương lạnh giễu cợt trào phúng: “Hơn nữa, để ta phí sức che giấu, Côn Ly xứng sao.”
“......!Nhưng ít nhất có một điều hắn nói không hề sai, khi ta bế quan, Tử Quỳnh không hề quản lý tục sự, hiện tại chí ít thập nhị tiên phủ đều công khai nghe theo sự sắp xếp của hắn, nói là tư quyền Tiên đế cũng không hề sai.”
Nam Thiền nhíu mày nhìn vô số tiên nhân đang uống rượu trò chuyện ở dưới tầng mây: “Hoặc là ép Côn Ly tự khai ra trước chúng tiên, hoặc là loại bỏ quyền uy mà hắn tạo dựng vạn năm qua trước, sau đó thuyết phục Tử Quỳnh tự thừa nhận âm mưu lừa dối người đời năm đó của Côn Ly và Đoạn Thần —— Hai cách này, cách nào cũng khó khăn.”
Nói xong, Nam Thiền nhìn thấy Phong Nghiệp ôm thiếu nữ đứng lên.
Nhìn gương mặt ngủ say của Thời Lưu đang dựa vào vai hắn, ánh mắt của Nam Thiền phức tạp: “Suốt mấy vạn năm qua cô ấy là người duy nhất có thể xuất hiện ở bên cạnh huynh, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, Côn Ly sẽ không tha cho cô ấy.
Không nên cho cô ấy bất cứ cơ hội nào ở một mình cùng Côn Ly, tốt nhất là đừng để cô ấy rời khỏi Trung Thiên Đế Cung.”
Phong Nghiệp dừng bước khi nghe tới câu này, sau đó hắn cụp mắt, mỉm cười.
“Huynh cười cái gì?” Nam Thiền cảm thấy khó hiểu.
“Nếu nàng ấy tỉnh lại rồi nghe được lời này, có lẽ sẽ tức giận đến mức muốn cắn người.” Phong Nghiệp nghiêng người, sâu trong đôi mắt đen như mực có ánh vàng lấp lánh, “Đừng nhắc tới chuyện này trước mặt nàng ấy, nàng ấy sợ nhất là bị giam cầm.”
“......”
Ánh mắt của Nam Thiền dao động.
Mãi cho đến khi bóng lưng của người nọ sắp rời khỏi vân tọa, nàng mới chợt hoàn hồn, thất thanh gọi: “Phong Nghiệp.”
Có lẽ bởi vì giọng nói này quá run rẩy, Phong Nghiệp hiếm khi dừng bước, nhưng vẫn không xoay người lại, bóng lưng vẫn hờ hững xa cách như xưa: “Còn chuyện gì nữa?”
“Đã vạn năm rồi, chẳng lẽ huynh…… không có gì muốn nói với ta?”
Phong Nghiệp suy nghĩ một chút: “Chuyện này không liên quan gì đến ngươi, ngươi không cần nhúng tay vào.”
“Không liên quan……”
Nam Thiền cúi đầu, tự rót một ly rượu, nhìn ảnh phản chiếu trong ly, nàng cười nhạt: “Được, cứ xem như chúng ta đều không liên quan gì đến nhau, dù sao huynh cũng vậy thôi.”
Phong Nghiệp dừng lại ở vân đình một lúc lâu, hắn vẫn luôn cụp mắt nhìn thiếu nữ đang ngủ say trong lòng mình, suy nghĩ nếu trong tình hình đặc biệt lúc ấy nàng tỉnh lại, nàng sẽ bảo hắn làm gì.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn nghiêng người nhìn vào đình.
Sau bàn, Nam Thiền đang uống cạn ly rượu, đáy mắt nàng hơi ướt át, như đang che giấu nước mắt.
“Nếu quả lựu nhỏ tỉnh lại, ta không thể nói chuyện với ngươi như vậy, nàng ấy gọi ngươi là sư tỷ, thì sẽ thật sự xem ngươi là sư tỷ, cho nên những gì ta nói đều là ý của mình ta, sau này ngươi đừng giận chó đánh mèo lên nàng ấy.”
Nam Thiền đặt ly xuống, mi mắt rủ xuống, bật cười như đang tức giận: “Mở miệng ngậm miệng đều là cô ấy, huynh có thôi đi không.”
“Nam Thiền, cho dù trên đời này không có nàng ấy, ta cũng không thể cho ngươi thứ ngươi muốn.” Phong Nghiệp dừng lại một chút, đối diện với ánh mắt cứng nhắc của đối phương, “Từ trước đến nay, ta đối với ngươi, với Tử Quỳnh, Côn Ly, Đoạn Thần, đều như nhau, thậm chí từ rất lâu trước kia, ta cũng từng xem chúng sinh như vậy.”
Khi nhắc lại quá khứ, ánh mắt của hắn xa lạ như đang nói về chuyện của người khác, chỉ là thần văn kim sắc lờ mờ trên trán hơi tỏa sáng.
Sau đó, thần ma cụp mắt, thản nhiên đáp: “Suốt vạn năm táng thân ở U Minh Thiên Giản, ta đã nghĩ thông suốt, chung quy ta không phải người có thể tự xẻ thịt nuôi sói mà không oán không hận.
Nếu không thể làm thần thương xót chúng sinh, vậy ta sẽ làm ma có thể làm theo ý mình, ít nhất tâm niệm thông suốt, chết cũng không hối hận.”
Nam Thiền siết chặt tay, chiếc ly nhỏ hóa thành bột mịn, nàng cúi đầu, vành mắt đỏ bừng, giọng cũng khàn đi: “Huynh muốn nói cái gì.”
“Thần không thể đáp lại ngươi, ma càng không thể.”
Phong Nghiệp dừng lại, ôm thiếu nữ trong lòng xoay người lại, hắn khẽ nói: “Hơn nữa, người mà ngươi quan tâm, đã chết từ vạn năm trước rồi.”
“......!”
Ầm.
Một tiếng nổ mạnh, làn sóng đáng sợ khuấy động biển mây bên ngoài vân đình, tiên đình khổng lồ phút chốc tĩnh lặng.
Tiên nhân của các tiên phủ đều sửng sốt, khi mọi người định thần lại, kinh ngạc ngẩng đầu lên, bốn phương tám hướng nhìn lên vân tọa trên tầng cao nhất.
Dưới cơn thịnh nộ, tiên lực mất kiểm soát, đương nhiên cách âm của thần thức đế cấp cũng không còn nữa.
Thế là mọi người đều nghe thấy giọng nói đau thương chưa từng có của Nam Thiền tiên tử: “Huynh chính là huynh ấy, ta có thể nhận ra.
Dù huynh bằng lòng, đồng ý hay không đồng ý, ta tuyệt đối không cho phép mình đứng ngoài cuộc như vạn năm trước, sau đó hối hận cả đời!”
“......!Ngươi uống say.”
Trước ánh mắt kinh hãi của đám tiên nhân, Trung Thiên Đế ôm thiếu nữ bị che đậy năm giác quan đang say giấc nồng, bước xuống thềm ngọc dưới vân tọa, đi về phía bên ngoài vân đình.
Mãi cho đến khi đến trước cánh cổng cẩm thạch, Phong Nghiệp mới dừng lại.
“Đúng là có một chuyện, chỉ có ngươi mới có thể giúp được ta.” Thần ma nghiêng tầm mắt, kim văn trên trán hơi tỏa sáng.
Tất cả các tiên nhân trong vân đình vô thức vểnh tai, khuếch tán thần thức —— Nhưng lại không nghe được dù chỉ là một từ.
Chỉ thấy môi mỏng của Phong Nghiệp khẽ mấp máy, dường như đang dùng thần thức truyền âm để nói gì đó.
Tiên nhân thông minh lập tức quay đầu nhìn về phía vân tọa trên tầng mây cao nhất.
Sau bàn, Nam Thiền cúi đầu nhìn bóng lưng rời đi của người nọ, vừa hoảng hốt vừa tuyệt vọng, lông mi nàng run rẩy, cuối cùng một giọt nước mắt không thể kìm nén được rơi xuống ly rượu.
Tách.
Trong ly rượu xuất hiện những gợn sóng nhẹ nhàng, lời thì thầm của người nọ vang vọng bên tai.
“Sau khi ta chết.”
“Xin hãy bảo vệ nàng ấy, để nàng ấy trở thành chủ của Trung Thiên Đế Cung.”
—
Thời Lưu mơ một giấc mơ rất dài.
Trong mơ, nàng trở thành tiểu lưu ly yêu của kiếp trước, chỉ có điều, trong mơ, thần minh của nàng không trở