Cầu Ma - Khúc Tiểu Khúc

130: Ngọc Kinh Tố Tiên 17


trước sau


Không rõ đã qua bao lâu, thiên địa hoàn toàn mờ mịt, hỗn độn tối tăm.
Phong Nghiệp nhắm mắt trôi nổi giữa trời đất.
Mây mù dưới chân hắn hình thành một chỗ như chỗ dựa, giúp hắn không rơi vào cõi hỗn độn vô biên nọ.
Rơi xuống cũng chẳng sao.

Phong Nghiệp biết rõ, cho dù dưới kia là hỗn độn —— Nơi này chính là thức hải của hắn, như khi thiên địa sơ khai, hỗn độn chi khí hoành hành ngang dọc, khi ấy hai cõi Tiên Phàm chưa được tách rời, tiên đế bốn phương vẫn chưa xuất hiện.
Thiên địa rộng lớn như thế, chỉ có mình hắn.
Cứ như thể thời gian và không gian dài đằng đẵng vô tận.
Nơi đây đã từng là nơi hắn đến, và cũng sẽ là đích đến không có đường về của hắn.
Có tiếc nuối không?
…… Không thể bên nàng trăm năm, không thể bảo vệ nàng đăng l@m đế quân chi vị, đương nhiên hắn tiếc nuối.
Nhưng may thay, cuối cùng khi thần thức của Côn Ly bị xóa sạch hoàn toàn, hắn đã dốc toàn lực trước khi chết.

Cho dù Côn Ly không chết, nhưng thần hồn lại bị thương nặng, chịu đựng phản phệ mấy nghìn năm, sau này chỉ còn con đường suy vong, không có khả năng sống sót.
Và, chưa đến nghìn năm nữa, đương nhiên quả lựu nhỏ của hắn sẽ trở thành đế quân, đăng lâm đỉnh tiên đình.
Đến lúc ấy, Côn Ly sẽ là “món quà” cuối cùng hắn để lại cho nàng.
Bởi vì hắn hiểu rõ nàng, biết nàng chí tình chí nghĩa, nếu Côn Ly không còn sống, hắn sợ nàng sẽ chọn con đường chết.
Chỉ có như vậy.
Sau một nghìn năm nữa, khi nàng đã thoát khỏi ám ảnh về cái chết của hắn.

Khi đó thiên địa rộng lớn, vạn vật sinh sôi, nàng tốt bụng như thế, nên sẽ có chuyện khiến nàng vướng bận thôi.
Phong Nghiệp chỉ mong như thế.
Chút ý thức còn lại cuối cùng cũng sắp biến mất, thần ma đang lơ lửng giữa hỗn độn chi khí chợt định mở mắt ra, hắn thật sự rất muốn nhìn nàng lần cuối cùng……
Nhưng, hay là thôi đi.
Hắn sợ bản thân chết không nhắm mắt, sẽ khiến nàng khóc dữ dội hơn.
Sau khi thần hồn này tiêu tán, sẽ đúng như mong muốn của Côn Ly.
Hắn dùng thân xác và linh hồn tế cho Dực Thiên, cho dù không phải vì chúng sinh, nhưng vì nàng, hắn sẽ vĩnh viễn trấn thủ giới môn, kẻo sau này tiên đình nơi nàng ở lại chịu nổi khổ bị vực ngoại quấy nhiễu.
Chút ý niệm cố chấp cuối cùng của Phong Nghiệp mờ đi, bóng dáng trôi nổi giữa thiên địa của hắn cũng dần phai nhạt, giống như một giấc mộng hão huyền sẽ tan vỡ ngay tức thì.
—— Nhưng, ngay lúc này.
Trong hỗn độn tối tăm, một điểm sáng nho nhỏ chợt sáng lên.
Mỏng manh, có màu như máu, từng sợi như sợi, đến từ bốn phương tám hướng, chúng nó từ từ quấn lấy căn nguyên thần hồn sắp tan biến của hắn, mang theo một mùi hương thoang thoảng mà Phong Nghiệp quen thuộc nhất.
Là hơi thở của Thời Lưu.
Thần ma kinh ngạc mở mắt ra.
Hắn quên mất, hắn đã từng nuôi dưỡng nàng bằng căn nguyên thần hồn có trong máu, cho nên trong máu của nàng có một chút sức mạnh căn nguyên của hắn.

Nếu tiếp tục dùng máu, nàng thật sự có thể giúp hắn duy trì một lúc.
Nhưng, chỉ như dã tràng xe cát.
Cho dù có thể bảo vệ thần hồn của hắn không tiêu tan trong nhất thời, nhưng làm sao mà nàng có thể chịu đựng được nỗi đau đó.

Thần ma kinh sợ, gần như muốn tự tuyệt, nhưng vào giây phút hắn động niệm, một sợi thần thức của thiếu nữ men theo khí huyết, xâm nhập vào thần hồn của hắn ——
Sương mù chợt xuất hiện.
Phong Nghiệp được đưa vào “giấc mơ” của Thời Lưu.
Trong mơ, là một thế giới mưa máu, xương cốt nát vụn, chính là ngày mà Trung Thiên Đế thần vẫn vạn năm trước.
Chỉ có điều, những gì Phong Nghiệp chứng kiến không phải là khi hắn hấp hối, mà là cảnh tượng sau khi hắn chết.
Tiểu lưu ly yêu gầy gò xanh xao lảo đảo giữa đống xương trắng, dùng ngón tay nhỏ bé của mình đào thi hài của mỗi xác chết trên mặt đất đỏ ngòm.
Nhật nguyệt nhân gian luân phiên xen kẽ, mọc lên rồi lặn xuống, nàng không rõ mình đã tắm mình trong cơn mưa máu này bao lâu.
Cuối cùng, khi lật bộ hài cốt cuối cùng lên, nàng vẫn không tìm được thần minh của mình, tiểu lưu ly yêu ngồi dưới vòm trời huyết sắc, bảo vệ sợi thần hồn cuối cùng của hắn trong bình lưu ly, nàng bật khóc thảm thiết.
Hơi thở của thần hồn trong bình lộ ra ngoài, nàng bị ép xuống U Minh, dù bị truy sát nhưng nàng vẫn kiên quyết không chịu giao chiếc bình lưu ly do bản thể của mình hóa thành.
—— Cùng đường bí lối.
Thiếu nữ dừng lại trước vực sâu vạn quỷ kêu gào khiến người người khiếp sợ — U Minh Thiên Giản.
Nàng xoay người lại, đau thương rơi huyết lệ nhìn từng khuôn mặt đuổi theo nàng đến đây —— Nàng phải nhớ kỹ bọn chúng, chính bọn chúng đã gi ết chết thần minh của nàng.
Đứng trước vực sâu nơi vạn ma kêu gào, tiểu lưu ly yêu chậm rãi ôm lấy chiếc bình lưu ly, khe trời sau lưng như muốn cắn nuốt nàng, nhưng trên mặt nàng không có chút vẻ sợ hãi nào, ngoại trừ nước mắt và hận thù.
Sau đó, nàng xoay người lại, bảo vệ thần hồn của hắn, kiên quyết nhảy xuống U Minh Thiên Giản nơi hắn trấn áp vô số thiên ma vực ngoại.
——
Trời đất rung chuyển.
Thần hồn chấn động, Phong Nghiệp nghe thấy những lời cuối cùng của tiểu lưu ly yêu sau khi nàng tự sát.
…… “Ta thà bị vạn ma ăn tươi nuốt sống, cũng muốn chàng trở lại thế gian.” ……
…… “Lưu Ly Thạch Tâm thành yêu, tự sát chuyển thế, hóa thành Cửu Khiếu Lưu Ly Tâm có thể giúp một người thành tiên ngay tức thì.

Nhưng bọn họ không bao giờ biết rằng, một khi Lưu Ly Thạch Tâm tự sát, hỗn độn sẽ xóa sạch mọi kí ức liên quan đến ta.”......
…… “Ta liên kết hồn niệm của ta với chàng, ngày mà chàng tỉnh lại từ U Minh Thiên Giản chính là ngày Cửu Khiếu Lưu Ly Tâm giáng sinh trên cõi đời.” ……
…… “Dẫu cho nghìn năm hay vạn năm, ta vẫn sẽ luôn hiến dâng trái tim cho mình, để đưa thần minh của ta trở về.” ……
Không ——
Không nên như thế.
Thần ma không có nước mắt, cũng không có trái tim, nhưng ngay lúc này, dẫn rằng đang trong trạng thái thần hồn, Phong Nghiệp vẫn cảm nhận được nỗi đau thương sắp nhấn chìm hắn càn quét khắp thức hải.
Hóa ra tất cả kí ức của tiểu lưu ly yêu không phải là một giấc mơ, mà là hắn và thế gian đã lãng quên nàng.
Nhưng, thế gian quên đi, làm sao hắn có thể quên được.
Cuối cùng, hắn vẫn không thể bảo vệ nàng khỏi tay của bọn chúng.
Nàng tự sát vì hắn, nàng đã chết, chết dưới vực sâu không đáy, nơi vạn ma ăn tươi nuốt sống, xương cốt không còn.
“——!!”
Thần ma vừa hoàn hồn chợt phẫn nộ, đau đến mức hung tợn trừng mắt, hỗn độn chi khí giữa thiên địa sắp nuốt chửng lấy hắn chợt lui ra khỏi quanh người hắn ——
Thần hồn sắp tan biến run rẩy chậm rãi ngưng tụ lại theo từng sợi tơ màu máu.
Hắn cho rằng……
Hắn cho rằng Tam giới phụ hắn, nhưng hóa ra, cuối cùng vẫn có người vì hắn mà đến, cũng vì hắn mà chết.
Mây mù giữa trời đất trăn trở, thật lâu sau mới phẳng lặng lại.
Trên thần hồn của Phong Nghiệp, một nửa ma văn nhuốm máu dần biến mất.

Màu máu ấy ngưng tụ thành một giọt nước mắt, rơi xuống khỏi khóe mắt của Phong Nghiệp.

Hơi thở tà ma tiêu tán, thần văn vàng óng thánh khiết xuất hiện trở lại sau vạn năm.
Thần minh nhắm mắt lại.
…… Hắn phải trở về, hắn muốn gặp nàng.
Đời này, dù bao nhiêu năm, muôn trùng khó khăn, muôn trùng chết chóc, hắn cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi nàng nữa.
Hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ để nàng có kết cục như kiếp trước.

Sau trận chiến Tam giới, đã vạn năm rồi Ngọc Kinh Tiên Đình chưa từng chấn động như thế này.
Các tiên nhân trong thập nhị tiên phủ không biết chuyện gì đã xảy ra, bọn họ chỉ nghe được những tin đồn đang ngày một lan rộng ở Phàm giới, liên quan đến bí mật của các vị đế quân vào vạn năm trước, hơn nữa Trung Thiên Đế — người đã thần vẫn từ vạn năm trước, nay đã trở về tiên vị, cho dù trong lòng bọn họ có muôn vàn suy nghĩ thì cũng không dám tự mình đoán bừa.
Tất cả tiên nhân đều đang chờ đợi, chờ đợi động thái của Trung Thiên Đế vừa hồi tiên và Tây Đế hiện đang nắm quyền đối với tin đồn mà cả cõi Phàm đều biết kia.
—— Nhưng không ai ngờ rằng, một khi động tĩnh xuất hiện, lại là trời long đất lở.
Nghe nói Tây Đế Côn Ly đã giấu thần thức trong tiên bảo mà y ban cho cõi Phàm, sau đó lợi dụng tiểu tiên tử trong Trung Thiên Đế Cung, một lần nữa làm Trung Thiên Đế bị thương nặng.
Nghe nói lúc hấp hối Trung Thiên Đế đã bảo vệ tiểu tiên tử, sử dụng thần thức để phản kích, khiến Tây Đế phản phệ trọng thương.
Nghe nói cuối cùng Trung Thiên Đế vẫn thần vẫn, Tây Đế cũng phát điên.
Nghe nói……
Không ai có thể kiểm nghiệm chân tướng và chi tiết, cũng không có ai dám hỏi.
Giữa sóng gió biến ảo không lường, cả tiên đình rộng lớn như thế, chỉ có duy nhất Trung Thiên Đế Cung trống trải yên tĩnh.
Trong chính điện của đế cung, dưới bậc thềm ngọc, có một chiếc quan tài bằng lưu ly.
Thiếu nữ mặc y phục trắng như tuyết lặng lẽ cúi đầu ngồi trước quan tài lưu ly, hai tay buông thõng, im lặng nhìn thần ma đang ngủ trong quan tài.
Phải, hắn chỉ đang ngủ mà thôi.
Có lẽ……
Hắn đang giận nàng.
Nhất định hắn đang giận nàng vì nàng nói những lời khiến hắn đau lòng lúc nàng tự nhận mình là tiểu lưu ly yêu, hắn giận vì tiểu lưu ly yêu tin Côn Ly chứ không tin hắn……
Đầu ngón tay m ơn trớn dung mạo người nọ của Thời Lưu run lên, sau đó siết chặt lại.
Thiếu nữ buồn bã dựa vào quan tài lưu ly, nhắm chặt mắt lại để ngăn nước mắt trào ra.
Hắn chỉ đang ngủ mà thôi.
Nhất định vẫn còn cách, nàng nhất định có thể cứu hắn.
Thời Lưu dựa vào quan tài không nhúc nhích.
Rất lâu sau, trong chính điện của Trung Thiên Đế Cung, lặng lẽ xuất hiện một hơi thở xa lạ.
Nam Thiền không hề che giấu hơi thở của mình, nàng kéo theo trường bào màu trắng, chậm rãi đi tới trước quan tài lưu ly, nhìn người trong quan tài bằng ánh mắt trống rỗng.
Còn có cả thiếu nữ không ngủ không nghỉ túc trực bên cạnh quan tài kể từ ngày hôm đó.
Một lát sau, Nam Thiền mới trầm mặc nói: “Tuy đá La Phong đã hóa

thành bột mịn, sau khi phá rồi lập lại, nó đã dung nhập vào toàn thân huynh ấy, giống như biển sao, có lẽ vài ngày nữa sẽ cải tạo tiên cốt và thần mạch…… Nhưng thần hồn của huynh ấy đã tan vỡ, thân xác này vẫn sẽ trống rỗng.”
“Không đâu.”
Thời Lưu ngẩng đầu lên, hai mắt vẫn đỏ hoe, nhưng sự kiên quyết không hề thay đổi: “Ta sẽ không để huynh ấy chết như thế.”
Rốt cuộc Nam Thiền cũng nhíu mày: “Ngươi tổng cộng có bao nhiêu máu, có thể cho huynh ấy bao nhiêu? Chỉ có một sợi căn nguyên, nhưng nếu ngươi kiệt lực hao tổn như vậy, ta thấy ngươi sẽ chết trước khi căn nguyên hao hết!”
“......”
Giọng nói tức giận của Nam Thiền vang vọng khắp đế cung.
“......!Ta biết.”

Giọng của Thời Lưu run bần bật, nhưng sau đó lại chậm rãi bình tĩnh lại: “Nhưng chưa đến cuối cùng thì ta sẽ không từ bỏ.

Người đừng khuyên ta nữa.”
“——”
Nam Thiền tức vô cùng, nàng đỏ mắt nhìn thiếu nữ trước quan tài, chỉ cảm thấy nàng và người trong quan tài đáng ghét đáng trách như nhau —— Nhưng rồi lại cảm thấy mình cũng đáng ghét đáng trách như vậy.
Đều là những kẻ điên, ngu đần, chết cũng không hối hận!
Nam Thiền tức giận nhưng lại không thể phát cáu, nên chỉ đành chậm rãi điều chỉnh tâm tình.
Nàng bước đến gần lan can, nhìn biển mây vô tận bên ngoài, một lát sau mới lên tiếng: “Ở Phàm giới, vẫn còn một sợi thần hồn căn nguyên của huynh ấy.”
Cực kỳ yên ắng.
Thiếu nữ cạnh quan tài cứng nhắc ngẩng đầu lên.
Thời Lưu không thể tin vào những gì mình nghe được, nàng sợ mọi thứ trước mắt đều là ảo giác khi nàng tuyệt vọng, như vậy nàng sẽ phát điên, nàng phải cứu hắn, cho nên nàng phải giữ tỉnh táo, phải cẩn thận, thậm chí không dám lớn tiếng xác nhận lại ——
“Thần hồn căn nguyên, cần phải ôn dưỡng vạn năm, mới có thể bồi bổ lại thần hồn…….”
“Đương nhiên ta biết.” Nam Thiền ngắt ngang, xoay người lại, sâu sắc nhìn nàng, “Đó là một tia lực lượng căn nguyên mà ta đã mượn của huynh ấy sau khi bị trọng thương trong đợt yêu họa hai vạn năm trước, chỉ là chưa từng sử dụng nó, hiện tại nó đang ở Phàm giới.”
Thời Lưu chắc chắn rằng đây không phải ảo giác, nàng chống vào cạnh quan tài để đứng dậy, bởi vì quỳ gối quá lâu nên bị choáng váng, nhưng nàng không quan tâm, nàng cố hết sức chạy đến trước mặt Nam Thiền.
Vành mắt của thiếu nữ đỏ hoe, nước mắt tràn bờ mi.
Nhưng nàng không dám để nó chảy xuống, nên đành cắn môi nhìn Nam Thiền: “Ở đâu?”
Nam Thiền thở dài: “Thật sự muốn lấy sao?”
Thời Lưu không hề nghĩ ngợi gì: “Cho dù chết, ta cũng phải mang nó về.”
“Nhưng nếu nó đã được rót vào thần hồn của người khác thì sao?”
“......”
Thời Lưu sửng sốt một chút, sau vài nhịp thở nàng mới thì thào khẽ nói: “Rót vào thần hồn của người khác, có ý gì?”
Dường như Nam Thiền không chịu đựng được ánh mắt đau lòng của thiếu nữ trước mặt, nên nàng nghiêng mặt đi.
“Không phải do ta làm.

Ta từng ôn dưỡng nó ở một nơi đặc biệt, nơi đó có…… linh vật phong ấn, có lợi cho nó.

Chẳng qua mãi sau này ta mới biết, người thay ta chăm sóc đã lấy trộm nó, rót vào thần hồn của một đứa trẻ vừa sinh ra đã sắp chết.”
Ánh mắt của Thời Lưu run lên: “Nếu lấy lại căn nguyên, đứa bé kia sẽ thế nào?”
“Có thể sẽ……”
Chữ “chết” không thể thốt ra được.
Nam Thiền xoay người: “Mất hết tu vi, không khác gì người Phàm.”
Đồng tử của Thời Lưu run lên, nàng cũng không đành lòng, nhưng nàng không thể từ bỏ hi vọng duy nhất có thể cứu Phong Nghiệp: “Nhưng đó là thần hồn căn nguyên của huynh ấy, cũng là cơ hội duy nhất của huynh ấy…… Người nhà của đứa bé kia muốn thế nào? Chỉ cần bọn họ cứu huynh ấy, ta sẽ cho họ bất cứ thứ gì, Cửu Khiếu Lưu Ly Tâm cũng không thành vấn đề.”
Nam Thiền chăm chú một lát, sau đó thở dài: “Ta hiểu rồi.”
Nàng xoay người đi ra ngoài.
Thời Lưu định đuổi theo, nhưng lại bị lời của nàng ngăn lại: “Ngươi không cần đi, cũng như không được phép đi.”
“Ta sẽ không làm hại một đứa bé.” Thời Lưu kìm lại được mắt.
“Không liên quan gì cả.

Chỉ là không cần thiết thôi, ngươi ở đây chăm sóc tốt cho người của ngươi đi, thần hồn căn nguyên vốn bắt nguồn từ ta, đương nhiên cũng phải do ta kết thúc.”
“......”
Cuối cùng bóng lưng của Nam Thiền biến mất trong biển mây bên ngoài đế cung.
Sau đó trời quang mây tạnh.
Trước mặt không còn là Trung Thiên Đế Cung nữa, mà là nhân gian, Phàm giới, núi sau của Huyền Môn.
Thác nước trên hẻm núi đổ thẳng xuống, như tuyết như lụa.
Dưới thác nước, cạnh tảng đá nước bắn tung tóe, chàng trai nghe thấy tiếng động sau lưng, hắn nhẹ nhàng gấp chiếc quạt xếp trong tay lại, sau đó chậm rãi xoay người.

“Người đến rồi.”
Khựng lại một chút, hắn hỏi như đang thở dài: “Muội ấy có khỏe không?”
“Cô ấy không sao, ít nhất vẫn còn sống.” Nam Thiền dừng lại, “Nhưng ngươi thì chưa chắc.”
“......”
Dòng suối chảy róc rách sau lưng hắn.
Gió mát phất qua mặt, chàng trai cúi đầu, chống quạt lên thái dương như thể đang bất đắc dĩ, hắn khẽ cười: “Đồ mượn mà, sớm muộn cũng phải trả lại thôi, không phải sao.”
“Tại sao không cho ta nói cho cô ấy biết?”
Nụ cười của Yến Thu Bạch nhạt dần, hắn nghiêm túc nhìn Nam Thiền: “Chuyện này có liên quan gì đến muội ấy đâu.”
“Chung quy ngươi vì cô ấy nên mới ——
“Minh Hạ sư muội…… Không, Nam Thiền tiên đế, từ đầu đến cuối, chuyện này không hề liên quan đến muội ấy.” Giọng của Yến Thu Bạch nhẹ nhàng nhưng trịnh trọng, “Cho dù ta không quen biết muội ấy, quyết định hôm nay vẫn sẽ luôn là lựa chọn của ta —— Lời người vừa nói không phải là khen ngợi ta, mà là xem thường ta.”
“......”
Nam Thiền im lặng một lát, sau đó cúi đầu: “Xin lỗi.”
“Đừng nên xin lỗi.” Thu hồi vẻ mặt nghiêm trọng, đuôi mắt của Yến Thu Bạch nhu hòa rủ xuống, hắn hơi mỉm cười: “Khiến Nam Thiền tiên đế vô cớ gọi ta là sư huynh nhiều năm như thế, người nên xin lỗi là ta mới phải.”
Đối diện với sự sống và cái chết của đời người, Nam Thiền lại không thể cười nổi trước lời nói đùa của hắn.
Ngược lại, nàng khó chịu, khó chịu đến mức chính nàng cũng không ngờ được: “Ngươi có thể sẽ chết.”
“Ta biết.”
“Ngươi không căm hận hay tiếc nuối gì sao?”
Yến Thu Bạch cụp mắt, nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, hắn giơ chiếc quạt gấp đã không còn dáng vẻ như trước kia lên, vô thức m ơn trớn đuôi quạt đã không còn đinh quạt bạch ngọc.
Sau đó hắn khôi phục dáng vẻ bình thường, rủ mắt mỉm cười: “Không có.

Không chết tất nhiên rất tốt, nhưng chết cũng chẳng sao cả.”
Nam Thiền nhìn hắn một cách khó tin: “Tại sao?”
“Bởi vì, ta đã từng đến thế gian này.”
Yến Thu Bạch xoay người lại, nhìn núi xanh, nước biếc, mây trôi và hoa thụ phía sau, ánh mắt lưu luyến nhưng lại nhẹ nhõm.
“Ta đã từng đến thế gian này.”
“Ta đã cười, đã giận, đã buồn, đã vui, ta từng yêu thương ai đó, cũng từng nhận được tình yêu thương.

Thế nên, ta đã sống trọn vẹn một kiếp người.”
“Ta chẳng còn gì luyến tiếc nữa.”
******
Tác giả có lời muốn nói:
Đến chương này, rốt cuộc tôi cũng có thể nói ra được rồi.
Không phải! Không phải là cùng một người!!!
Yến Thu Bạch là Yến Thu Bạch, Phong Nghiệp là Phong Nghiệp.

Yến Thu Bạch chỉ sở hữu lực lượng do thần hồn căn nguyên của Phong Nghiệp rót vào mà thôi, chứ không phải một phần phân thân thần hồn của Phong Nghiệp.

Hắn có người thân, sư trưởng, tông môn, sư đệ, sư muội, bạn bè của mình…… Hắn có cuộc đời của riêng mình, cho nên hắn là chính hắn, chứ không phải ai khác.
ps: Một spoiler nho nhỏ.

Sư huynh sẽ không chết.
******
Editor có lời muốn nói:
Còn 3 chương nữa end chính văn nha mấy bồ!!!.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện