Sương mù dày đặc trong Yểm Ma Cốc đình trệ một lúc lâu, im ắng không một tiếng động.
Cho đến khi Phong Nghiệp rời mắt khỏi ngọc thạch hiển thị hình ảnh.
“Tử Thần diệt ma?”
Một vòng cung mỉa mai cực mỏng nhếch lên từ đôi môi của ma.
Ngón tay của Phong Nghiệp móc lấy sáo ngọc, sát khí bức bách khiến sắc mặt Yểm Ma trắng bệch như tờ giấy, ả run rẩy ngẩng đầu lên, trong khi hắn thờ ơ bễ nghễ nhìn ả ——
“Kẻ hèn mọn thiên cơ, cũng vọng tưởng xem bói bổn đế?”
Giọng của Yểm Ma sắc bén: “Thiên Cơ Các bói toán chưa bao giờ sai! Huyết hải thâm thù bị tri kỷ bạn thân phản bội giết hại, thậm chí thịt nát xương tan, một vạn năm rồi, ngươi chưa trải qua đủ sao! Nếu hôm nay ngươi không tin, sau này hối hận thì đã muộn!”
“Vậy nếu ta tin thì thế nào.” Ma nở nụ cười vừa khàn khàn và lạnh nhạt.
Đôi mắt đen như nước sơn mài nọ cúi xuống, dường như đang thương hại ả, nhưng sâu trong đáy mắt lại là ý lạnh thấu xương: “Cho dù nàng ta thật sự là Tử Thần thì cũng chỉ có thể do ta tự tay giết chết, nào có đến phiên ngươi.”
“Tự tay? Ngài ra tay được à?” Yểm Ma oán hận nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt gần như điên cuồng, “Đừng tưởng ta không biết, sau khi Tử Thần vào cốc ta đã phát hiện ra — Trong cơ thể của nàng ta rõ ràng có lẫn với máu hỗn độn! Hiện tại ngươi dùng máu nuôi nàng ta, sau này khi nàng ta muốn giết ngươi, ngươi chắc chắn mình sẽ không nghểnh cổ chịu chết chứ?!”
“?”
Ma nghiêng mặt, hắn cúi đầu nhìn xuống, trong đôi mắt đen láy tựa sơn mài như đong đưa tình nồng, nhưng màu mực trong đáy mắt lại mang một tia cười cợt cổ quái, tựa như nghe được câu chuyện buồn cười nhất Tam giới.
“Nghểnh cổ chịu chết? Ngươi thật sự cho rằng ta giống với những tục vật như các ngươi, bị vây khốn trong thất tình lục dục?”
“......”
Yểm Ma thích tự tiện nhìn lén thần hồn, đầu độc lòng người.
Đối mặt với ác ma chí ác của Tam giới này, mặc dù ả không thể mê hoặc hắn, nhưng có thể thông qua đôi mắt đen láy kia, để xem xem rốt cuộc đó là giả vờ hay thật ý.
Vì vậy sau khi đối diện vài giây, Yểm Ma sững sờ, ả kinh ngạc nhìn hắn.
“Ngươi, ngươi đối với nàng ta thật sự vô tình vô dục?” Yếm Ma thất thần, “Nhưng rõ ràng —— Vạn năm trước ngươi chưa từng có thị nữ thân cận, mà hiện nay ngươi giữ nàng ta ở bên cạnh, cũng không ăn nàng ta, nếu không phải vì có chút yêu thích, thì có thể là gì đây?”
“Cô độc đã lâu, khó tránh khỏi muốn nuôi vật sống để trêu đùa,” Ma cúi đầu trào phúng liếc ả, “Thần cũng mến yêu chúng sinh sâu kiến, chẳng lẽ lại thích một con trong số chúng ư?”
Yểm Ma nghiến răng, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng: “Nàng ta đối với ngươi chẳng lẽ chỉ là một chúng sinh sâu kiến bình thường?”
“Tất nhiên không phải.”
Không đợi đôi mắt của Yểm Ma sáng lên, Phong Nghiệp đã bạc bẽo cười: “Ngươi cũng đã nói, đó là thần vật duy nhất dưới hỗn độn, chết đi chẳng phải rất đáng tiếc sao? Nuôi ở bên cạnh, so với những con sâu kiến khác thì thú vị hơn nhiều.”
“Về phần máu hỗn độn,” Ma cụp mắt xuống, nhàn nhạt lướt qua sáo cốt trong lòng bàn tay, “Muốn nuôi một tiểu thị nữ nghe lời, nhất định phải trả giá một chút.”
“......”
Tia sáng cuối cùng rút khỏi đáy mắt của Yểm Ma.
Ả chán nản thả lỏng bàn tay đang siết chặt bên mình.
Một hạt nhỏ giống như hạt đậu rơi xuống khỏi lòng bàn tay ả, lăn long lóc trên mặt đất.
Những nơi nó đi qua, đất đai cằn cỗi đua nhau mọc lên cỏ xanh, chúng bén rễ nảy mầm, lá nhỏ nhẹ nhàng đung đưa, xanh mượt cả quãng đường ——
Hạt giống bé nhỏ không đáng để mắt tới ấy lăn đến bên chân của Phong Nghiệp.
Thiên Đàn Mộc, thể hoàn chỉnh.
Yểm Ma mộng cảnh được tạo ra bởi nó.
Chỉ cần bóp nát nó, tất cả con người, câu chuyện, đồ vật trong mộng cảnh đều sẽ bị diệt sạch.
Phong Nghiệp thờ ơ liếc xuống, sau đó ngước mắt lên, cười mà như không cười: “Không giữ lại để bảo vệ tính mạng à?”
Yểm Ma vừa mệt mỏi vừa thiếu sức sống… bĩu môi: “Chủ nhân không thèm để ý đến nàng ta, cho dù ta hủy đi mộng cảnh thì có lợi ích gì đâu.”
Hạt giống nho nhỏ màu trắng nhạt bay lên khỏi mặt đất, rơi vào lòng bàn tay của Phong Nghiệp.
Hắn vô cảm nhìn nó.
Yểm Ma ngẩng đầu lên: “Đáng tiếc, thời gian cuối cùng đã sắp trôi qua hết, cho dù hiện tại chủ nhân vào đó, tiểu thị nữ của ngài cũng sẽ không tỉnh lại.”
“Vậy sao?”
Ma cười khẽ một tiếng, nhưng con ngươi lại lạnh như băng: “Vậy ta vào nhặt xác của nàng ta.”
——
“Lưu Nhi, các đường tỷ của con đều xuống núi lịch luyện, sao con lại không chịu đi theo?”
Chạng vạng tối, bên trong các phụ của Tử Giang Các, một nữ tử mặc váy hoa bên cửa sổ đang loay hoay cắm hoa trên bàn, vẻ mặt dịu dàng nhìn thiếu nữ bên cạnh.
“Nương, con không muốn xuống núi, con muốn ở bên ngài.”
Hai tay của thiếu nữ chống lên má, nhìn phụ nhân đang loay hoay với nhánh hoa, nàng giật mình một chút, sau đó ngẩng mặt lên cười rạng rỡ: “Lưu Nhi muốn ở bên nương cả đời.”
“Nói lời ngu ngốc gì vậy hả.” Phụ nhân khẽ cười, bôi bùn hoa lên chóp mũi của nữ hài: “Nếu con không cầu tiến như thế, chờ cha con trở về, nhất định ông ấy sẽ nói con lãng phí thiên phú.”
“Không sao đâu.”
Thời Lưu sờ sờ chóp mũi, nhưng bùn hoa khó lau sạch, khiến mặt nàng lấm lem như con mèo hoa nhỏ, nàng vẫn rủ mắt xuống, bất đắc dĩ cười nói: “Có Thời Ly ở đây, cùng lắm phụ thân chỉ giáo huấn con vài câu, sẽ không làm khó con.”
Nàng úp má lên mu bàn tay, nghiêng đầu, ngắm dung nhan xinh đẹp dịu dàng của phụ nhân qua kẽ hở của hoa lá.
Cứ nhìn như thế mà không nói lời nào.
“Hơn nữa, có nương ở đây,” Thời Lưu nhẹ giọng, “Ngộ nhỡ cha muốn hung dữ với con, con chạy đến trốn ở chỗ của nương, ngài phải giúp con ngăn cản cha lại, ông ấy đánh người rất đau.”
“Lại nói bậy.”
Phụ nhân ngừng tay, bất đắc dĩ đẩy nhánh hoa sang một bên, nhìn nàng: “Từ lúc nào mà cha con nỡ ra tay với con??”
Thời Lưu giật mình.
Thật lâu sau, nàng mỉm cười, cụp mi xuống, duỗi eo ưỡng người ra sau: “Ôi, con nói sai không được sao, nương, ngài nhất định không được mách với cha, nếu không ông ấy sẽ phạt con vung kiếm một trăm lần.”
“...”
Phụ nhân ngẩn ra một chút, sau đó quay đầu nhìn lại, nhưng Thời Lưu lại né sang bên khác.
Bà khựng lại một chút, sau đó nhíu mày: “Đứa bé này, sao con lại khóc?”
“Con… không có mà.”
“Con nói thật cho ta biết,” Phụ nhân buông nhánh hoa ra, giọng hơi tức giận, “Cha con thật sự ra tay với con à?”
“Thật sự không có.”
“...! Thời Đỉnh Thiên này hay thật, hắn lại dám đánh con gái của ta, đúng là phản rồi mà!” Vẻ đoan trang của phụ nhân mặc váy hoa thay đổi, bà ném hoa đi rồi xắn tay áo, chưa kịp bước ra khỏi bàn đã bị Thời Lưu luống cuống xoay người cản lại ——
Thiếu nữ ngẩng đầu lên, quả nhiên vành mắt đỏ bừng.
Con ngươi đen láy ướt đẫm, ngay cả hàng mi dài nho nhỏ cũng ẩm ướt.
Phụ nhân nhíu mày: “Còn nói không khóc.” Nói đoạn, bà không nhịn được mà vươn tay ra, lau đi giọt nước mắt sắp rơi trên khóe mắt của Thời Lưu.
“Con chỉ là, nằm mơ, một giấc mơ thật tệ, nên con mới bị dọa sợ.”
“Hả?” Phụ nhân khẽ giật mình, sau đó bất đắc dĩ bật cười: “Ta còn tưởng là chuyện gì.
Thế mà lại khiến Lưu Nhi của chúng ta sợ, thế nào, giấc mơ gì, kể cho nương nghe một chút đi.”
“Không có gì, thật sự không có gì.”
Thời Lưu gượng cười, nhưng cuối cùng, dưới ánh mắt vừa dịu dàng vừa đau lòng của phụ nhân, nàng không thể nhịn được nữa, hàng mi run rẩy rủ xuống:
“Chỉ là… ở trong mơ, nương, nương đi mất… không chịu ở bên Lưu Nhi nữa…”
Giọng của thiếu nữ nghẹn ngào, đến mức khó nghe rõ.
Nước mắt rơi lã chã.
Phụ nhân sửng sốt hồi lâu, bà không biết phải làm sao nên đành đau lòng cười, ôm tiểu cô nương đang giàn giụa nước mắt vào lòng: “Con gái ngốc nghếch, chẳng phải nương đang ở đây sao, nương còn phải bảo vệ Lưu