Mắt cá chân mảnh khảnh trắng như tuyết bị xiềng xích khóa lại, kéo lê trên mặt đất, âm thanh vang vọng khắp địa lao.
Đám tù nhân quay đầu lại, im lặng một cách quỷ dị, ánh mắt hung ác khát máu cũng trở nên cổ quái.
Bọn chúng nhìn nàng như nhìn một con cừu non tự chui đầu vào ổ sói.
Chỉ có vài bước, nhưng Thời Lưu lại đi rất lâu.
Không giống với vẻ ngoài bình tĩnh, thật ra trong lòng nàng đang rất sợ hãi, càng sợ hãi thì bước càng chậm — Xích sắt rất cồng kềnh, nàng phải cẩn thận mới không bị ngã.
Tiểu cô nương yếu ớt gầy gò kia cứ như vậy cúi đầu, bước đi rất chậm, nhưng không hề dừng lại mà đến trước mặt Phù Nguyên.
Trước bức tường.
Tất cả mọi người đều đang dõi theo thiếu nữ nên không có ai chú ý tới Phong Nghiệp, chẳng biết từ lúc nào mà hắn đã đứng dậy, nghiêng người dựa vào tường.
Ở khoảng cách này, “tiên đan hình người” lọt vào tầm mắt hắn một cách rõ ràng.
Lúc này, dưới lòng bàn tay của Phong Nghiệp đang thủ sẵn một thuật pháp mà hắn đã chuẩn bị cho nàng mấy ngày nay — Để đảm bảo rằng viên tiên đan này sẽ được lấy ra khỏi “vỏ” mà khí tức không thoát ra ngoài hay sinh ra dị tượng khiến người khác chú ý.
Thuật pháp này do Phong Nghiệp sáng tạo ra từ rất lâu trước kia, tên là Nhất Diệp Giới, khi không được sử dụng thì nó là hư ảnh của một chiếc lá nhỏ.
【Nhất Diệp Giới】nhìn thì đơn giản nhưng lại có thể cấm tuyệt đối thiên địa tạo hóa — Dù là Ngũ Đế của Tam Giới cũng chưa chắc có thể khinh địch tùy tiện chạm vào nó như hắn.
Đáng tiếc lấy thực lực của hắn khi vừa thức tỉnh lại cộng thêm đang bị trọng thương thì thi triển nó vẫn hơi khó khăn.
Nhưng nếu có thể lấy được một trái tim Cửu Khiếu Lưu Ly trọn vẹn thì cũng không hề lỗ.
Chỉ cần một cái búng tay, Nhất Diệp Giới có thể cưỡng ép kéo Thời Lưu vào trong đó, đến lúc ấy, viên vô thượng tiên đan duy nhất của Tam Giới này sẽ thuộc về một mình hắn, để hắn thỏa thích sử dụng.
Phong Nghiệp không nhúc nhích.
Ngón tay trắng như bạch ngọc hơi cuộn lại, đặt lên bạch y nhuốm máu, thiếu niên dựa vào góc tường, đôi mắt sâu như vực thẳm, thờ ơ lạ lẫm ngẩng đầu nhìn bóng lưng đơn bạc của nữ hài.
Hắn thật sự rất tò mò, con kiến hôi yếu đuối này muốn làm gì.
… Làm thế nào đây…
Bản thân Thời Lưu cũng không biết.
Dù không ngẩng đầu lên mặt đối mặt, thì nàng cũng cảm nhận được ánh mắt hung dữ của Phù Nguyên đang nhìn nàng đã nhanh chóng hóa thành thực chất rồi.
Thời Lưu rất sợ Phù Nguyên.
Rất ít người trong địa lao không sợ gã, từ khi Phù Nguyên đến đây, có không ít người bị trọng thương và tàn phế trong tay gã.
Những cảnh tượng bi thảm hiện lên rõ mồn một trước mắt, nàng đương nhiên sợ, sợ đến mức ngón tay cũng đang run rẩy.
Ngón tay chạm vào hòm dược thảo đeo bên người.
Thiếu nữ cúi đầu, tìm kiếm gì đó.
Phù Nguyên thấy phản ứng của nàng, gã hung ác cười to: “Xấu xí, ngươi không thấy ông đây đang xử hắn à? Chờ tí nữa hắn sắp chết thì ngươi hẵng đến chữa trị cho hắn!”
“...”
Đám tù nhân châm biếm chửi rủa, Thời Lưu không đáp lại.
Phù Nguyên bỗng dừng cười, tay của gã duỗi ra, hung hăng nắm lấy áo của thiếu nữ, dường như muốn nhấc cả người nàng lên.
“Ông đây đang nói chuyện với ngươi đấy, ngươi điếc à!”
Mũ trùm đầu rơi xuống, để lộ chiếc cổ và gương mặt của thiếu nữ.
Vết sẹo dài đập vào mắt, tựa như vết nứt xấu xí trên bức tường trắng tinh tuyệt mỹ.
Phù Nguyên sửng sốt một chút, nhe răng cười: “Có phải ngươi muốn ông rạch thêm một vết bên phải nữa không!”
Bàn tay của thiếu nữ cuối cùng cũng rời khỏi hòm dược thảo.
Trong tay nàng cầm một cái bình ngọc, bình hơi lớn, thân hình tròn đen sẫm, giống bình rượu hơn là bình thuốc.
Bên trong dường như chứa không ít chất lỏng, nặng đến mức khiến tay của nữ hài trắng bệch ra.
“Thứ này do ta tự điều chế.”
Giọng nói nhẹ nhàng của thiếu nữ rơi xuống nhà tù, tựa như tia sáng yếu ớt lọt khe cửa sổ phòng giam âm u, “Nó gọi là… hóa cốt.”
“ — ”
Tiếng cười đột nhiên im bặt.
Đám tù nhân vây xem tựa như con gà rừng bị bóp cổ, đột ngột ngừng lại, tạo nên những tiếng rít kỳ quái.
Nhưng lúc này chẳng ai quan tâm đến điều đó cả.
Đám tù nhân nhìn chằm chằm vào cái lọ trong tay của nữ hài, rồi đồng loạt lui về sau một bước.
Trước chân tường, đột nhiên lộ ra một khoảng trống.
Thần sắc của Phù Nguyên cũng trở nên cứng đờ.
Thời Lưu có một địa vị rất đặc thù trong Quỷ Ngục, nàng gần như là người sống lâu nhất trong đám tù nhân ở đây.
Ngoại trừ tuổi tác quá nhỏ không phù hợp với yêu cầu tế luyện bí pháp của châu chủ, mà còn bởi vì y thuật rất tốt của nàng — Không nhắc đến khám và chữa bệnh, mấy loại cỏ cây cổ quái, thực vật quý hiếm, nàng đều có thể thuộc như lòng bàn tay.
Lão quản ngục từng hỏi lúc say rượu, khi ấy nàng chỉ ép chặt mũ trùm đầu xuống, một lát sau mới đáp “Xem trong sách.” Thời Lưu không nói dối, Thời gia có rất nhiều sách, suốt mười năm bị nhốt trong tiểu viện, kể từ khi bắt đầu biết chữ thì nàng chỉ đọc dược thư.
Đám tù nhân hiểu rất rõ y thuật của Thời Lưu.
Khi hai chữ “hóa cốt” vừa thốt ra khỏi cánh môi của nàng, ngay lập tức, trái tim mọi người đều lỗi nhịp.
Phù Nguyên cũng thay đổi sắc mặt.
Nhưng tâm tính của gã hung hãn hơn những người khác, tay vừa nới lỏng liền lập tức siết chặt lại…
“Đừng có lừa ông! Có phải ngươi đọc thoại bản nhiều rồi bắt chước theo để hù dọa ông không?!”
“...”
Địa lao lặng ngắt như tờ.
Phù Nguyên là kẻ hung ác nhất trong phòng giam này, đám tù nhân tin vào lời của gã, vì vậy bọn chúng ngừng lùi lại, tuy rằng không vây chặt như lúc ban đầu, nhưng vẻ mặt của đám tù nhân đã thay đổi, tất cả đều nghi ngờ.
Bọn chúng nhìn chằm chằm vào thiếu nữ, nàng cụp mi xuống, mím môi không nói lời nào.
Sự nghi ngờ sinh sôi trong lặng lẽ.
Sau đó đám tù nhân nhìn nhau, bàn tán.
“Chắc là giả á?”
“Nhất định là xạo rồi, nếu không sao lúc trước nó không nhắc đến.”
“Tùy tiện cầm một cái lọ rồi định hù dọa bọn này, lão đại nói rất đúng, ngươi tưởng bọn ta sợ à!”
“...”
Tiếng ầm ĩ dần tăng cao.
Trước khi có người ra tay, cuối cùng Thời Lưu cũng nhướng đôi mi run rẩy của mình lên.
Sắc mặt của nàng dường như xanh xao hơn.
Nhưng vẫn an tĩnh như cũ.
Tựa như một trận bão tuyết quét qua sông núi vào một hôm trời đông giá rét, khuynh đảo cả đất trời, có một gốc bạch mai nhỏ bé ngoài góc đình đang run rẩy trong gió tuyết, cô độc lặng lẽ nở rộ, dù trong nháy mắt có thể bị chôn vùi trong cơn gió tuyết.
Nhưng nếu gió tuyết không ập đến, thì bạch mai sẽ mãi luôn tĩnh lặng.
Thời Lưu vẫn không nói lời nào, nàng mở nắp lọ ra, một tay giữ lấy thân lọ, bàn tay yếu ớt còn lại đưa đến miệng lọ.
Thân lọ chậm rãi nghiêng vào lòng bàn tay nàng…
Tiếng kêu gào im bặt.
Đám tù nhân gần như nín thở, mắt dán chặt vào miệng lọ, Phù Nguyên đứng gần nàng nhất vô thức thả lỏng tay ra, cơ thể hơi nghiêng về phía sau.
Gân xanh nổi lên trên trán gã, vẻ mặt hung ác hơi co giật.
Nếu thứ trong đó thật sự là độc vật có thể “hóa cốt”, thì sau này gã nhất định sẽ tìm cơ hội để diệt trừ tiểu nha đầu này.
Nếu không phải thì gã…
“Ba ~”
Miệng lọ đang nghiêng xuống đột nhiên dừng lại.
Một bàn tay gầy gò trắng lạnh duỗi ra đỡ lấy thân lọ đen nhánh.
Mọi người sửng sốt.
Thời Lưu là người kinh ngạc nhất, nàng quay đầu sang một bên…
Bạch y thiếu niên chẳng biết đã đứng dậy từ lúc nào, lúc này hắn đang nghiêng người về phía nàng.
Hắn cao hơn nàng rất nhiều, cánh tay thon gầy nâng lên, ống tay áo nhuốm máu gần như che phủ bờ vai gầy gò của nàng, giống như hồng mai điểm xuyết trên nền tuyết.
Trắng lóa mắt, đỏ chói chang.
“Ngươi không cần bàn tay này nữa à?”
Bên tai nàng là âm thanh trầm thấp của thiếu niên, khàn khàn dễ nghe, nhưng lại mang vẻ trào phúng không hề che giấu, khiến vẻ bình tĩnh vờ vịt của nàng bị đông cứng lại như một phiến băng mỏng.
Đám tù nhân cũng hoàn hồn lại.
Sắc mặt của Phù Nguyên lập tức đỏ bừng, giống như bị người ta tát một bạt tai, gã ngoan độc nghiến răng: “Được lắm, hai bọn ngươi muốn đùa bỡn ông đây hả? Tiểu bạch kiểm, hôm nay ngươi chết chắc rồi.
Ông nhất định phải nghiền nát hết xương cốt của ngươi!”
Phù Nguyên hung hăng bước tới, nắm đấm cường tráng dường như sẽ nện xuống bất cứ lúc nào.
Sau lưng Thời Lưu là lồng ngực của bạch y thiếu niên, nàng không thể lùi được nữa, sợ đến mức sắc mặt trắng bệch tái nhợt.
Nhưng lúc này đây, bàn tay trắng lạnh thon dài buông lọ đen ra, tùy tiện búng tay một cái…
“Rắc – ”
“...Aaa!!”
Tiếng kêu thảm thiết của Phù Nguyên vang lên, hắn xụi lơ ngã xuống đất, ôm lấy tay cuộn tròn người lại trong đau đớn.
Không ai thấy Phong Nghiệp đã làm gì, ngoại trừ Thời Lưu.
Khi bàn tay gầy gầy của hắn đỡ lấy nắm đấm của Phù Nguyên, một sợi quang vĩ kim sắc nhàn nhạt quấn lấy toàn bộ tay phải của Phù Nguyên như rắn.
Sau đó, cánh tay của gã đã bị vặn thành bánh quai chèo.
Thời Lưu thầm nghĩ, ít nhất xương tay của gã đã bị gãy thành năm, sáu khúc.
Một giây sau, trong tiếng kêu gào thảm thiết của Phù Nguyên, đám tù nhân mới kịp phản ứng lại, sắc mặt trắng xanh, cứng ngắc trốn đi, toàn bộ phòng giam trong nháy mắt trở nên trống rỗng.
Chỉ còn lại Phù Nguyên - kẻ vừa ngã xuống đất đang kêu rên, cùng với đám tù nhân đang núp trong góc tường để tránh né thiếu niên.
Phong Nghiệp căn bản không thèm nhìn bọn chúng.
Cứ như thể hắn không không nghe thấy tiếng gào thét khiến người ta tê dại cả da đầu của Phù Nguyên, từ đầu đến cuối đều là dáng vẻ lười nhác, cho đến khi thiếu nữ phía trước quay đầu lại với sắc mặt tái nhợt, đôi đồng tử đen láy đáng thương ngẩng lên nhìn hắn.
“Ngươi…”
Phong Nghiệp nhàn nhạt nói: “Bọn chúng nói ngươi ở một mình một phòng?”
Thời Lưu cắn môi, nuốt lại lời muốn hỏi, cuối cùng chỉ trầm mặc gật đầu.
Phong Nghiệp hài lòng: “Đi thôi.”
Nói xong, hắn không đợi nàng trả lời mà đi thẳng đến cửa phòng giam.
Thời Lưu ngẩn ra, vô thức cúi đầu nhìn Phù Nguyên đang nằm trên mặt đất, gã đã không còn kêu rên nữa.
Chắc là ngất đi vì đau rồi.
Thời Lưu do dự đi theo: “Mặc kệ gã à?”
Phong Nghiệp dừng bước, xoay người lại, ánh mắt mang theo vẻ chán ghét và lười biếng: “Giết?”
“--”
Thời Lưu giật mình, ngửa mặt lên nhìn hắn.
Nhưng giọng nói của bạch y thiếu niên vẫn như thường lệ, lãnh đạm, hờ hững, không giống như đang nói đùa, ngay cả tròng mắt đen láy kia cũng lạnh như băng.
Dường như thứ hắn đang nói đến không phải một mạng người, mà chỉ là một ngọn cỏ có thể bẻ gãy bất cứ lúc nào.
Thời Lưu cương quyết lắc đầu.
Sau đó, nàng nhìn thấy một chút giễu cợt lướt qua đáy mắt của thiếu niên, hắn xoay người bỏ đi: “Ngu xuẩn.”
“...”
Thời Lưu nhẫn nhịn, mang theo một bụng thắc mắc và khó chịu, nhưng chỉ có thể đi theo hắn.
Hai người rời khỏi phòng giam trong