Tuyết Vãn đang thao thao bất tuyệt đột ngột im bặt.
Nàng quay đầu lại, như thể vừa ngây người vừa mờ mịt: “Sao cô lại không biết… Cửu Khiếu Lưu Ly Tâm?”
Thời Lưu cho rằng đây là kiến thức tu luyện phổ biến của Phàm giới, mọi tu sĩ đều biết, cho nên không khỏi có chút xấu hổ: “Hồi còn bé ta chỉ đọc một ít cổ tịch về y thuật, nên không có nhiều kiến thức về tu luyện.”
“Cũng phải, dù sao nó cũng là linh vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết của Tiên giới, chưa từng thật sự xuất hiện, cổ tịch của Phàm giới không có ghi chép cũng là điều bình thường…” Tuyết Vãn đáp lại theo bản năng, sau đó mới đột nhiên nhận ra điều gì, “Không đúng, cô rõ ràng chính là ——”
Chưa nói hết câu.
Trong sảnh bỗng bắt đầu có tuyết rơi.
—— Dù không có bất kỳ ngọn gió nào, bông tuyết trắng tinh lạnh buốt chậm rãi rơi xuống theo bên người các nàng, cuối cùng tan ra trên mặt đất.
Nhưng trên mặt đất lại không hề có dấu vết tuyết đọng.
Bên ngoài quán ăn, nhân gian Phàm giới đang là tháng tư.
Bên ngoài là cảnh xuân tươi đẹp, bên trong là tuyết rơi trắng trời, khung cảnh này quái dị đến mức khiến người ta lạnh sống lưng.
Nhưng Thời Lưu lại không cảm thấy như thế, thậm chí nàng còn cảm thấy một chút phấn khích mới lạ —— Giữa khung cảnh tuyết rơi đầy trời, nàng không cảm nhận được địch ý, mà chỉ cảm thấy gần gũi.
Thậm chí…
Không biết có phải ảo giác của mình hay không, thế nên Thời Lưu vươn tay ra.
Lòng bàn tay trắng nõn của thiếu nữ ngửa lên, tiếp xúc với không khí, vài bông tuyết lạnh lẽo rơi xuống lòng bàn tay của nàng, cảm giác mát lạnh chậm rãi lan ra, thấm vào lòng bàn tay.
Thời Lưu nhắm mắt lại, khóe miệng vô thức cong lên.
Quả nhiên là thật ——
Mỗi một bông tuyết nho nhỏ hòa tan trên người nàng dường như đều hóa thành một tia linh lực nồng đậm êm dịu, chúng vui vẻ chui vào cơ thể nàng, rót vào linh mạch khô cạn, tựa như nhiều dòng nước nhỏ chậm rãi hội tụ lại thành một dòng suối.
Dòng suối chảy qua khe núi, chảy qua lá xanh, cuồn cuộn gột rửa linh mạch của nàng.
Đây là lần đầu tiên Thời Lưu cảm nhận được linh khí dư thừa trong cơ thể.
Trong cùng một đại sảnh, một người khác có trải nghiệm khác một trời một vực với Thời Lưu.
Trong mắt Tuyết Vãn không có thịnh cảnh tuyết rơi xinh đẹp.
Nếu phải hình dung thì đó chính là: bên ngoài tòa nhà là ngày xuân ấm áp, ánh sáng mỏng manh rơi vào cửa sổ, phản chiếu lên từng bông tuyết xung quanh nàng, hệt như phản chiếu hàn quang sắc bén của lưỡi dao.
Tuyết Vãn chưa bao giờ cảm nhận được linh khí che trời rợp đất cũng như sát ý ùn ùn kéo đến như thế.
Chỉ cần nàng phải sai lầm trong một nhịp thở nào đó, bằng một ý niệm của chủ nhân mảnh thiên địa này, linh lực che trời rợp đất này có thể ngay lập tức hoàn toàn giết chết nàng.
Chính là loại hoàn toàn mà không để lại một vết máu.
—— Không sai, chính là “mảnh thiên địa này”.
Mặc dù thoạt nhìn nàng vẫn ở trong quán ăn, ngay cả vị trí của bàn ghế cũng không hề thay đổi, nhưng Tuyết Vãn có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, không gian tạo hóa mà nàng đang đứng đã bị ngăn cách với cõi Phàm từ lâu, giống như đang ở bên trong một tiểu thế giới tự sinh ra tạo hóa.
Trong thế giới này, quy tắc chỉ do một người quyết định.
Dù cho nàng cố gắng hết sức thì cũng không thể nào gửi được tin tức ra ngoài trước khi bị giết chết.
Thậm chí Tuyết Vãn còn không nhận ra đối phương đưa nàng vào đây từ khi nào và bằng cách nào.
Người nọ không hề nói dối, kim liên giấu dưới mũ đạo sĩ không thể cứu được nàng.
Kim liên có thể cản được một đòn trí mạng, nhưng trong vùng tạo hóa này, nếu thiên địa muốn giết nàng, bốn phương tám hướng đều là sát khí che trời rợp đất.
Làm sao có thể ngăn cản được.
Quả nhiên là hạo kiếp chi “ma” có thể diệt Tam giới trong lời tiên đoán của sư phụ nàng.
“...”
Tiểu đạo sĩ yếu ớt thở dài, vô cùng sáng suốt từ bỏ phản kháng.
“Ta không phải cố ý nói toạc ra.” Tuyết Vãn tự giác không hề nhúc nhích, tỏ vẻ bản thân không gây ra bất kỳ uy hiếp nào, nàng dùng thần thức truyền âm với mảnh thiên địa này, “Chỉ là ta không biết rằng cô ấy chẳng biết gì về bản chất thể chất của mình.”
“Sao ngươi biết về Cửu Khiếu Lưu Ly Tâm?” Giữa đất trời có tiếng vang, thờ ơ không gợn sóng.
Nhưng Tuyết Vãn không nghi ngờ gì về sát khí của đối phương: “Bói toán.”
“Thiên Cơ Các,” Trong hư không vang lên một tiếng cười cực kỳ lạnh lẽo, “Mười sáu năm trước khi ta còn đang ngủ say, con sâu kiến quấy nhiễu thanh mộng của ta, là gì của ngươi.”
Tuyết Vãn vô tội mím môi.
Con sâu kiến? À…
Xin lỗi sư phụ, vì tính mạng của đồ nhi bảo bối của người, chắc người không để ý khi bị gọi như vậy đâu.
“Sư phụ của ta.
Năm đó ông ấy đã mất rồi.”
Tuyết giữa thiên địa càng lạnh hơn: “Vậy thì món nợ mà ông ta nợ ta, dùng mạng của ngươi để đền.”
“...!Đợi đã!” Tuyết Vãn trịnh trọng ngẩng đầu lên, “Nếu ngài nói như vậy.”
“Thế nào.”
“Ông ấy cũng không phải là sư phụ của ta.”
“?”
“Phốc.” Một âm thanh giễu cợt không hề dễ nghe vang lên.
Cửa hậu viện mở ra, Yêu Hoàng từ tốn lau vết máu trên tay, mỉm cười bước tới: “Sư phụ yên tâm, bất kể tình huống như thế nào, ta nhất định không giống với kẻ lừa đảo ham sống sợ chết này, ngay cả sư môn cũng dám ruồng bỏ.”
Tuyết Vãn nghiêm túc ngụy biện: “Sư môn ta nhất mạch đơn truyền, nếu ta chết, đó mới thật sự là ruồng bỏ sư môn, đoạn tuyệt truyền thừa.”
“Được thôi, nếu đã như vậy, hay là ta thẳng thắn thay ngươi thông cáo thiên hạ?” Yêu Hoàng lau sạch vết máu cuối cùng trên đầu ngón tay, dừng lại trước mặt tiểu đạo sĩ đang ngồi.
Hắn chống tay xuống cạnh bàn, hơi cúi người xuống, huyết mâu yêu dị.
Tuyết Vãn rất thức thời lùi về sau một chút: “Thông cáo… cái gì?”
“Thông cáo, bắt đầu từ hôm nay thánh nữ Tuyết Vãn rời khỏi Thiên Cơ Các, bỏ gian tà theo chính nghĩa, chuyển vào Yêu Hoàng Điện của ta?”
Tuyết Vãn: “?”
Bị vạch trần thân phận vẫn chưa là gì.
Tuyết Vãn rất nghiêm túc nói: “Nếu như thế, ngươi có thể khiến sư phụ của ta tức đến mức sống lại.”
“Vậy xem như ta thay đồ đệ bất nhân bất nghĩa như ngươi báo hiếu.”
Tuyết Vãn: “?”
“Còn nữa, rốt cuộc là tên mù nào nói thánh nữ của Thiên Cơ Các băng thanh ngọc khiết, không nhiễm bụi trần?” Văn Thị Phi gõ tay xuống mặt bàn, khó hiểu cúi thấp người xuống, tựa như muốn tìm ra bản chất “băng thanh ngọc khiết” của tiểu đạo sĩ trước mặt.
Đáng tiếc, không tìm được.
Văn Thị Phi ghét bỏ đứng thẳng người lên, khoang tay bước đi: “Lẽ nào Thiên Cơ Các các ngươi xem bói cho ngoại giới, cái giá phải trả là đôi mắt và đầu óc?”
Tuyết Vãn: “.....”
Quả nhiên, không thể mong đợi Yêu Hoàng nói tiếng người.
Thật sự muốn đánh hắn.
Nhưng đánh không lại.
Thôi bỏ đi.
Từ tận đáy lòng, Tuyết Vãn khen mình trạch tâm nhân hậu, sau đó xoay người, nhìn sang bên cạnh.
Trên băng ghế bên cạnh, lúc này đã có một “người tuyết nhỏ”.
Từ lúc Thời Lưu nhắm mắt lại, những bông tuyết vốn nên rơi xuống đất dường như thuận theo chiều gió, từ bốn phương tám hướng bao phủ lấy nàng, chậm rãi phủ kín cả người nàng.
Bởi vì tuyết tan nhanh nên chỉ còn lại một lớp sương mỏng, tựa như đang kết băng.
Không cần tìm hiểu cụ thể cũng có thể cảm nhận được cảnh giới linh lực của “người tuyết nhỏ” đang có khuynh hướng tăng lên một cách từ tốn nhưng rất ổn định.
“Cửu Khiếu Lưu Ly Tâm, danh bất hư truyền, quả thật nghịch thiên.” Yêu Hoàng hơi nheo mắt lại, cảm thán một câu, sau đó hắn nhìn sang hướng khác, “Thảo nào người muốn nuôi một tiểu thị nữ như vậy ở bên cạnh.”
“...”
Theo tầm mắt của hắn, thanh niên khoác áo choàng tuyết trắng mang theo gió tuyết lặng lẽ bước đến.
Phong Nghiệp liếc Văn Thị Phi.
Hắn biết hắn ta hiểu lầm, nhưng lại lười giải thích.
Như một lời cảnh cáo, ma rủ mắt xuống, lườm Tuyết Vãn.
Sát ý trong đáy mắt vẫn y như cũ.
Tất nhiên Văn Thị Phi cũng nhìn thấy rõ, trong lòng không khỏi cảm thấy hứng thú, hắn không ngại đặt thêm câu hỏi: “Bí mật to lớn như vậy, không nên để người khác biết, thật sự không giết nàng ta sao?”
Tuyết Vãn: “?”
Sư phụ cứu mạng, ở đây có biến thái.
Cũng may, Phong Nghiệp không bị lay chuyển: “Nàng ta dạy quả lựu nhỏ tu hành, quả lựu nhỏ xem nàng ta là người bạn đầu tiên.
Chỉ cần nàng ta không nhắc tới, ta sẽ không giết nàng ta.”
“Thôi được rồi.” Văn Thị Phi tiếc nuối quay lại.
Chỉ thấy tiểu đạo sĩ đối diện đang nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên nở một nụ cười xán lạn, quay đầu nhìn Phong Nghiệp, còn tiện thể dùng ngón tay trắng nõn chỉ vào người hắn ta: “Đặt đệ nhất linh vật của Tam giới trước mặt loại yêu vật máu lạnh thích giết chóc như Yêu Hoàng đây, hắn sẽ không tham lam trộm đi chứ?”
Lần này không phiền Phong Nghiệp mở miệng, Văn Thị Phi cười lạnh nói: “Trừ phi trọng thương, nếu không đối với ta, Cửu Khiếu Lưu Ly Tâm chỉ có tác dụng phi thăng Tiên giới —— Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta giống với loại phàm nhân ếch ngồi đáy giếng như các ngươi, muốn lên nơi có vỏ bọc nhân nghĩa đạo đức nhưng thật ra lại bại hoại cặn bã như Tiên giới?”
“Còn nữa.” Văn Thị Phi lạnh lẽo nhìn ngón tay nhạt màu của Tuyết Vãn đang chỉ thẳng vào người mình, sau đó lộ ra vẻ mặt tà ác, “Ngươi chỉ vào ta nữa, ta sẽ bẻ xuống bắt ngươi ăn.”
“?”
Tuyết Vãn lập tức nắm chặt bàn tay, co ngón tay lại.
Nàng ho nhẹ một tiếng, mắt đảo quanh: “Mấy tên đệ tử của Thiên Diễn Tông, ngươi thẩm vấn được gì rồi?”
Văn Thị Phi lấy một miếng ngọc giác (*) từ nơi nào đó ra, thuận tay ném lên mặt bàn cho nàng xem.
(*) Trang sức làm bằng ngọc, hình tròn, có một khe hở.
Trên ngọc giác còn dính vết máu.
Tuyết Vãn khẽ nhíu mày, nhưng vẫn vờ như không thấy, nàng cầm lấy ngọc giác, nhanh chóng dùng thần thức đọc nội dung trong đó —— Đó là lời nhận tội của bốn đệ tử Thiên Diễn Tông.
Song, tất nhiên đó là lời thú tội sau khi bị lục soát thần hồn.
Mặc dù đã bói ra từ trước, nhưng sắc mặt của Tuyết Vãn vẫn