Trên Tinh Đài ở đỉnh Tông Chủ, Thời Lưu vẫn luôn cúi đầu, mãi cho đến khi kết thúc lễ bái sư.
Nàng thật sự không còn mặt mũi nào nhìn Yến Thu Bạch sư huynh ở bên cạnh.
Ngay cả liếc xéo qua cũng không dám.
May mà Yến Quy Nhất là người khéo hiểu lòng người, sau khi giải tán các trưởng lão, dường như ông cũng phát hiện Thời Lưu không được tự nhiên, nên liền mỉm cười, ra hiệu với Yến Thu Bạch: “Thu Bạch.”
“Có đệ tử.”
“Nếu Phong Thập Lục đã vào môn hạ của ta, vậy thì từ nay trở đi, con bé cũng chính là tiểu sư muội của các con, con phải chăm sóc tốt cho con bé.”
“Vâng ạ.”
Yến Thu Bạch hơi ngập ngừng, sau đó quay người lại, nhìn tiểu cô nương đang đứng cách đó mấy trượng.
Nàng cúi đầu, nhưng vẫn không giấu được gò má ửng hồng, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Yến Quy Nhất dừng lại, nhìn về phía Thời Lưu: “Tiểu Thập Lục, vị này chính là, ừm, con cũng biết, sau này nó chính là đại sư huynh của con.
Sự vụ trong tông bận rộn, mọi chuyện của các môn hạ đệ tử đều do đại sư huynh của con quản lý, trước khi con tiến vào Hóa Cảnh, sẽ do đại sư huynh chỉ dạy, con có ý kiến gì không?”
“Đệ tử,” Thời Lưu nín thở hành lễ, “...!Không có ạ.”
Các trưởng lão đã rời đi, đại điển sư truyền cũng đã kết thúc, lúc này là cuộc trò chuyện trong lúc rảnh rỗi giữa trưởng bối và vãn bối ——
Lúc ở trong núi nghe các đệ tử bàn tán, Viên Hồi vừa khéo chạy đến Tinh Đài hóng hớt.
Cậu ta nhịn đã lâu, giả bộ dáng vẻ đứng đắn, lúc này không cần vờ vịt nữa, rốt cuộc Viên Hồi không nhịn được mà nói: “Chưởng môn, sao tiểu sư muội có thể có ý kiến gì được, con thấy cô ấy chỉ mong sao được như thế thôi.
Ngài muốn đưa dê, Yến sư huynh, vào miệng cọp hả?”
“——”
Thời Lưu vừa định đứng thẳng người lên thì chợt khựng lại.
“Con mới là kẻ láo toét ấy.” Yến Quy Nhất không kìm được, tức giận quở trách, “Dùng từ bậy bạ, nếu để ta nghe thấy nữa, ta sẽ bảo Viên trưởng lão kỷ luật con đàng hoàng.”
Vừa nghe đến tên của ông nội, Viên Hồi lập tức ngậm miệng lại.
Yến Quy Nhất nghiêng người nói: “Thu Bạch, lát nữa con dẫn tiểu sư muội của con đến chỗ ở của đệ tử, rồi bảo các chấp sự mau chóng dọn một gian phòng cho con bé.”
“Đệ tử tuân lệnh.”
Yến Thu Bạch nhẹ nhàng hành lễ, cung kính chờ Yến Quy Nhất rời đi.
Thời Lưu cũng hành lễ theo, nhưng giữa chừng lại không nhịn được mà lặng lẽ gương mắt nhìn hai cha con này.
… Chẳng lẽ, tiểu đạo sĩ, à không, thánh nữ nói thật sao?
Yến chưởng môn và Yến Thu Bạch sư huynh không phải cha con ruột?
Nếu không sao lại khách sáo và xa cách như thế?
Thời Lưu còn chưa kịp nghĩ thông suốt thì đã thấy Yến Thu Bạch đứng thẳng người lên, quạt xếp lơ lửng giữa không trung, tóm lấy Viên Hồi đang cúi đầu len lén bỏ chạy lại.
Yến Thu Bạch dịu dàng: “Dê vào miệng cọp?”
Viên Hồi lập tức lật mặt: “Ai nói? Ai? Sao có thể có nói Yến sư huynh của chúng ta như vậy chứ! Yến sư huynh của chúng ta, đệ nhất thiên kiêu của Huyền Môn, sao có thể là dê —— Úi!”
Chưa nói xong, quạt xếp đã gõ xuống đầu.
Xem lực gõ, có lẽ không nặng, nhưng chắc chắn cũng không hề nhẹ.
Với tu vi Thiên Cảnh đỉnh phong của Viên Hồi, trán của cậu ta dường như hơi đỏ lên.
Mặt chữ điền ôm đầu, ánh mắt u oán như nhìn Yến Thu Bạch, sau đó nhìn sang tiểu cô nương đang im lặng hóng hớt đằng sau, cậu ta tức giận hừ một tiếng: “Đệ phải đi cáo trạng với Thời Ly sư muội! Nói huynh sắp chạy theo một tiểu sư muội khác!”
Lời vừa dứt, Viên Hồi đã vận khí, xoay người chạy xuống Tinh Đài.
Yến Thu Bạch cũng không hề ngăn cản, mà chỉ mỉm cười nhìn bóng lưng của cậu ta biến mất sau núi đá.
Chờ một lát, Yến Thu Bạch mới thu liễm thần sắc, quay người lại: “Thập Lục sư muội, từ nhỏ Viên Hồi đã lớn lên bên trong sơn môn, lời nói và hành động thường hay vô lễ, muội đừng để trong lòng.
Nếu sau này đệ ấy nói lung tung với muội, muội cứ nói cho ta biết, ta sẽ thay muội trừng phạt đệ ấy.”
“Cảm ơn sư huynh.”
Thời Lưu thẳng lưng lên, hơi lo lắng nhìn con đường nhỏ ẩn hiện giữa mây mù sau vách núi đá: “Hắn có thật sự chạy đi… cáo trạng hay không?”
Yến Thu Bạch định đáp lại.
Thời Lưu vội vàng quay người lại, cố gắng kiềm chế hai gò má ửng hồng, rất nghiêm túc cúi đầu hành đại lễ với Yến Thu Bạch: “Xin lỗi sư huynh! Trước đó, trước đó ta lấy huynh ra để viện cớ! Huynh tuyệt đối đừng hiểu lầm, ta không có ý chen vào giữa huynh và Thời Ly… sư tỷ!”
Yến Thu Bạch khựng lại, rồi nâng nàng lên: “Ta không hề hiểu lầm, ta biết lúc ấy muội nhất thời nóng lòng.”
Thời Lưu thở phào nhẹ nhõm, khóe mắt vẫn còn hơi ửng hồng khẽ nhếch lên: “Sư huynh không hiểu lầm là tốt rồi…”
“Nhưng mà…”
Yến Thu Bạch bất đắc dĩ cụp mắt xuống, hỏi: “Ai nói với muội, từ khi nào mà ta và Thời Ly sư muội có loại quan hệ mà người khác có thể chen vào?”
Thời Lưu ngớ ra.
Đầu óc nàng hơi trống rỗng.
Từ U Minh đến Phàm giới, từ Thời gia đến Huyền Môn, thậm chí tất cả mọi người trên đời này đều biết, thiên kiêu của Huyền Môn và Tử Thần của Thời gia, cuối cùng cũng sẽ trở thành đạo lữ của nhau.
Chuyện này, cần có người nói cho nàng biết à?
Nhưng nếu Yến Thu Bạch đã hỏi như vậy, tất nhiên Thời Lưu cũng không ngờ nghệch đến mức nói thẳng ra.
Nàng không nói gì, hiển nhiên Yến Thu Bạch cũng có thể đoán được bảy tám phần: “Lúc trước tiểu sư muội từng nói, muội từng nghe nói rất nhiều thoại bản về ta ở Phàm giới, nhưng muội đã vào Huyền Môn thì phải nên biết rằng, rất nhiều tin đồn của Phàm giới không phải sự thật.”
Thời Lưu hơi ngập ngừng: “Ờm, sư huynh không muốn cùng Thời Ly sư tỷ…”
Lời này vừa nói ra, Thời Lưu liền nhớ ra mình đã không còn là tỷ tỷ của Thời Ly, không có tư cách hỏi tới.
Đặc biệt là ở Huyền Môn, nàng mới vào không lâu, hỏi tới chuyện riêng tư như vậy không khỏi hơi mạo muội.
Thời Lưu khó xử dừng lại, đang định chuyển chủ đề ——
“Không muốn.” Giọng của Yến Thu Bạch nhẹ nhàng, tựa như kim thạch gõ vang, chắc chắn như đinh đóng cột.
Thời Lưu hơi bất ngờ.
Yến Thu Bạch trầm ngâm nhìn nàng: “Lúc trước, ta gần gũi với Thời gia là bởi vì có tâm sự chưa giải quyết xong, có cố nhân chưa tìm được.
Trong một khoảng thời gian dài, ta đã thật sự bị che giấu, xem Thời Ly như cố nhân.
Mặc dù luôn cảm thấy khác thường, nhưng người ấy lại quá quan trọng nên ta không dám đưa ra kết luận vô căn cứ, bởi vậy nên không lập tức chấm dứt mọi lời đồn khi nó vừa manh nha xuất hiện.”
Nghe xong, Thời Lưu có cái hiểu có cái không, nên đành miễn cưỡng đi theo mạch suy nghĩ của hắn: “Vậy hiện tại, sư huynh đã tìm được người mà huynh muốn tìm chưa?”
“Đã tìm được, nhưng rồi lại đánh mất.” Ánh mắt của Yến Thu Bạch sâu thẳm, ý chí sa sút tựa như hoàng hôn ngày thu, “Hiện tại… ta cũng không biết nữa.”
Thời Lưu chớp chớp mắt.
Suy nghĩ một lát, thiếu nữ ngẩng lên, vẻ mặt không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc: “Sư huynh đừng lo lắng.
Ta tin người có duyên nhất định sẽ gặp lại nhau.
Người mà huynh muốn tìm, nhất định đang chờ huynh ở một nơi nào đó.”
“......”
Yến Thu Bạch ngẩn ngơ nhìn nàng.
Thời Lưu bị hắn nhìn đến mức hơi không được tự nhiên, thế nên nàng mỉm cười dè dặt bước xuống Tinh Đài: “Sư huynh, có thể làm phiền huynh dẫn ta đến chỗ ở của đệ tử không?”
Yến Thu Bạch hoàn hồn: “Tất nhiên có thể.”
Bóng dáng của hai người biến mất trong khóm cây xanh vừa nhú mầm bên cạnh núi đá.
Sau khóm cây xanh, vẫn là khóm cây xanh ——
Khác với Tinh Đài mênh mông, nơi này dựa vào núi, có dòng suối uốn lượn vòng quanh, vài tòa nhà của đệ tử lộn xộn trong rừng, quy mô nhỏ hơn Sơn Ngoại Sơn một chút, nhưng vẫn là phong cách đơn giản trang nhã.
Bước qua con đường lát đá phủ bởi ánh ban mai xuyên qua kẽ lá, giọng nói của Yến Thu Bạch mát lạnh như gió, vấn vít quanh gấu áo của Thời Lưu:
“Trong các môn hạ của chưởng môn, muội là đệ tử thứ năm.
Trừ ta ra, nhị sư tỷ là Thời Ly, tam sư huynh là Triển Thiên Hạc, tứ sư tỷ là Trọng Minh Hạ…”
Giọng nói trong trẻo rõ ràng tựa như tơ trúc bỗng ngừng lại.
Trên viên đá phiến trước mặt hai người, một con hạc mảnh khảnh trắng như tuyết ngẩng đầu ưỡn ngực bước ngang qua.
Đây là lần đầu tiên Thời Lưu trông thấy nó, nên không thể không kinh ngạc: “Sư huynh, đây là tiên hạc trong truyền thuyết sao?”
“?”
Dường như tiên hạc hiểu tiếng người, trước khi vào rừng, nó lườm nàng một cách vừa lạnh lùng vừa châm biếm.
Yến Thu Bạch bất đắc dĩ: “Vị vừa đi ngang qua, chính là tam sư huynh của muội.”
Thời Lưu: “?”
Thời Lưu: “???”
Tiểu cô nương gần như hóa đá trong rừng trúc, khoảng chừng hít vào thở ra mười lần, nàng mới hoàn hồn, thu lại ánh mắt kinh ngạc đến ngây người: “Tam sư huynh, hóa ra là…”
“Yêu tinh”, “yêu quái” đều không thích hợp, Thời Lưu mím mím môi: “Hạc?”
Yến Thu Bạch quay đầu lại, mỉm cười: “Không phải.”
“Nhưng lúc nãy huynh ấy đi ngang qua như thế,” Suýt chút nữa Thời Lưu đã bắt chước dáng đi ngẩng đầu sải bước của tiên hạc.
Trông thấy thần thái linh động của thiếu nữ, đáy mắt của Yến Thu Bạch lóe lên nét vui vẻ: “Huyền Môn của chúng ta luôn cố gắng đối xử bình đẳng với tinh quái sơn dã, chỉ cần chúng không làm điều ác.
Mấy ngày trước, đỉnh Diệu Ngữ còn mang về một con dị thú —— Nhưng tình huống của tam sư huynh của muội không giống như vậy, chỉ là y thích nghiên cứu một ít đan dược và trận pháp kỳ quái, đặc biệt, y rất thích nghiên cứu đan dược có thể biến con người thành yêu quái động vật tạm thời.”
Sở thích thế này…
Thời Lưu bỗng chốc không nói nên lời.
Trước khi đến nhà, Yến Thu Bạch đã giới thiệu sơ qua về các sư huynh sư tỷ cho Thời Lưu nghe.
Sau khi vào sân, Thời Lưu đã tham quan một chút ba gian phòng mà nàng sẽ ở trong tương lai, Yến Thu Bạch đang định dẫn nàng đi làm quen với những nơi khác thì chợt nhận được một kiếm tấn của tông môn.
Những dòng chữ nhỏ màu vàng lơ lửng trong không khí ——
[Đại sư huynh, chưởng môn có việc nên không có ở đây.
Dưới núi có hơn mười vị trưởng lão của các tiên môn và thế gia đến thăm hỏi, ý muốn trao đổi về Đạo Môn Đại Bỉ ba tháng sau, kính xin đại sư huynh ra mặt thay chưởng môn.]
Lúc Yến Thu Bạch nhận kiếm tấn, hắn không hề giấu giếm Thời Lưu, cho nên Thời Lưu đứng ở một bên nhìn thấy rất rõ ràng.
Không để Yến Thu Bạch khó xử, Thời Lưu chủ động nói: “Sư huynh, hôm nay ta hơi mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi, huynh đi làm việc của mình trước đi.”
“Cũng được.
Vậy muội nghỉ ngơi cho tốt đi, có chuyện gì thì đi tìm chấp sự.
Chờ lát nữa ta sẽ dẫn muội đi làm quen với những vụ sự khác trong núi.”
Dù sao Đạo Môn Đại Bỉ cũng là sự kiện trọng đại nhất giữa các tiên môn chốn phàm trần, không thể có sơ suất.
Yến Thu Bạch căn dặn vài câu, sau đó nhanh chóng rời đi.
Sau khi Yến Thu Bạch rời khỏi đó, trong căn nhà trúc vắng vẻ chỉ còn lại một mình Thời Lưu.
Nàng nhìn xung quanh, vẫn cảm thấy trong phòng hơi lạnh lẽo trống vắng, suy nghĩ một chút, sau đó nàng điều động linh lực, lấy tất cả đồ vật chứa trong chiếc lá xanh nho nhỏ trên vòng tay ra.
Cho dù chấp sự của núi đã đưa y phục, bội kiếm cơ bản và những thứ khác đến từ trước, nàng phân loại và sắp xếp chúng ở mọi ngóc ngách của căn phòng ——
Mãi cho đến khi trên bàn chỉ còn lại hai chiếc bình tròn tròn đen đen.
Tâm trạng vui vẻ và thoải mái của Thời Lưu dần dần nhạt đi.
Nàng bước tới, cầm một chiếc bình lên.
Đêm trăng tròn tiếp theo chính là đêm nay.
Không biết đến bao giờ nàng mới có thể