Dưới ánh mắt kỳ lạ của đệ tử dẫn đường Thời gia, Thời Lưu nghẹn lời một lúc, cuối cùng dùng danh nghĩa “đệ tử tùy tùng hỗ trợ” mà Huyền Môn sắp xếp đi theo để lấp liếm cho qua.
Dù là vậy, đệ tử Thời gia vừa cất bước rời đi vừa quay đầu nhìn lại, biểu cảm cực kỳ kỳ lạ.
Chờ người đi xa, Thời Lưu đóng cửa lại, thiết lập kết giới, sau đó quay lại nhìn Phong Nghiệp với vẻ mặt không có biểu cảm gì.
Trong phòng im ắng một lúc lâu.
Ma ngồi cạnh bàn cuối cùng cũng lười biếng nhướng mi: “Nhìn cái gì.”
Thiếu nữ mím môi, mi tâm khẽ nhíu lại: “Huynh thật sự muốn ở cùng phòng với ta à?”
“Thế thì sao,” Ma hơi nghiêng đầu, “Ngươi không muốn à?”
“Thời gia không giống với Huyền Môn, tôi tớ đông đảo, người lắm mắt nhiều, mặc dù ta nói huynh là đệ tử hỗ trợ do Huyền Môn phái tới, nhưng có thể sẽ có lời đồn linh tinh.
Hơn nữa, lời giải thích này không thể dùng với nhóm Yến sư huynh.”
Thời Lưu dừng lại một chút, trầm ngâm nhìn hắn: “Huynh có mục đích gì khác cần ta giúp hả?”
Phong Nghiệp cụp mi xuống, vẻ mặt thản nhiên thờ ơ: “Ta thì có mục đích gì.”
Thời Lưu suy nghĩ một chút: “Lần này huynh xuống núi cùng nhóm rèn luyện, rồi lại cùng bọn ta đến Thời gia, chắc là có lý do gì đó nhỉ? Giống như lúc trước vậy.”
“Giống lúc trước thế nào?” Ánh mắt của Phong Nghiệp ngày càng lạnh hơn.
“Trước đây……”
Thời Lưu hơi ngước mắt lên, bình tĩnh nhớ lại: “Sau khi huynh thoát khỏi U Minh Thiên Giản, giế.t chết châu chủ Phong Châu, cố ý để Lão Bát đưa về Quỷ Ngục để dưỡng thương, nhân tiện tránh thế lực các châu.
Thiên Cơ Các bói toán có ma đầu xuất thế, truyền khắp thiên hạ, bản thể của huynh không tiện xuất hiện cho nên tạm thời ở lại Quỷ Ngục.
Vì lý do này mà các nhóm tu giả của Phàm giới xuống U Minh, một mặt, huynh sai Giảo Trệ giết châu chủ U Minh lấy lại sáo ngọc, một mặt, tấn công tu giả Phàm giới khiến bọn họ hoang mang, khiến hai phe ở phía đối lập, dẫn đến U Minh đại loạn.
Sau đó dùng thần hồn trà trộn vào đội ngũ của Thời gia, mượn thân phận của đệ tử Thời gia để quét sạch những thuộc hạ cũ từng phản bội huynh ở U Minh và thuộc hạ của bọn chúng.”
Thời Lưu hơi dừng lại: “Điều duy nhất nằm ngoài kế hoạch của huynh là sự xuất hiện ngoài ý muốn của Thời Đỉnh Thiên.
Ông ấy mang theo Thần Mạch kiếm của Thời gia, đó là chất liệu duy nhất trong Tam giới có thể tổn thương đến thần hồn của huynh.
Quỷ Ngục bị phá, huynh mang theo tiên đan đồng thời là bùa hộ mệnh rời đi, nhưng tiên đan bị hạ ấn ký, huynh họa thủy dẫn đông (*), dùng tiên đan để mở Yểm Ma Cốc.
Đồng thời khiến toàn bộ tu giả ở đại lục U Minh tập trung ở bên ngoài Yểm Ma Cốc, tựa như giọt nước chảy xuống biển, làm phai nhạt và xóa sạch mọi dấu vết của huynh.”
(*) Họa thủy dẫn đông: Dùng thủ đoạn để mình không chịu tổn thất mà để người khác chịu thay mình.
Nhắc tới Yểm Ma, ánh mắt của Thời Lưu khẽ lay động: “Trong Yểm Ma Cốc huynh lấy được Thiên Đàn Mộc hoàn chỉnh, khôi phục vài phần thực lực, dẫn tiên đan băng qua Thiên Thê để đến Phàm giới không phải chuyện gì khó khăn, nhưng huynh lại cố ý đi thuyền băng qua Độ Thiên Uyên, sự xuất hiện của Văn Thị Phi nhất định nằm trong dự đoán của huynh, cùng lắm chỉ là sớm hoặc muộn mà thôi.
Thiên Diễn Ấn là thứ huynh nhất định phải lấy được, Thiên Diễn Tông vốn là mục tiêu đầu tiên của huynh, Vạn Linh đại trận chỉ là mượn tay Yêu Hoàng Điện để diệt Thiên Diễn Tông nhanh hơn, quan trọng hơn là kéo Huyền Môn liên lụy vào đó.”
Nhớ tới nhất kiếm kinh thiên vào đêm Thiên Diễn Tông bị diệt, con người của Thời Lưu dần ảm đạm: “Huyền Môn diệt Thiên Diễn Tông dẫn đến sự chỉ trích của cả thiên hạ, Yêu Hoàng Điện nhân cơ hội đó chôn xuống mầm họa gây nhiễu loạn Phàm giới, Văn Thị Phi trở về U Minh, dẫn dắt sự chú ý của Huyền Môn, sau đó huynh dẫn theo tiên đan vào Huyền Môn, tìm đá La Phong.”
“......”
Một khoảng lặng kéo dài trong phòng.
Như thể cả thế giới im ắng theo.
Một lát sau.
Bên cạnh bàn, ma đang cụp mắt như đã ngủ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đen láy như mực ánh lên khuynh hướng cảm xúc lạnh nhạt như băng.
Hắn ngẩng đầu, thờ ơ nhìn nàng.
“Sau đó thì sao, sao không nói tiếp đi.”
“Sau đó, ta chưa nghĩ ra,” Thời Lưu dừng lại một chút, sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ, lông mi cụp xuống, “Ta mất rất lâu mới nghĩ thông suốt những điều này, hơi hao tâm tổn trí nên không muốn nghĩ thêm nữa.
Sau này chủ nhân nói thế nào thì ta sẽ làm theo thế ấy.”
Ma khẽ cong môi.
Hắn chống một bên trán, không nhịn được mà nhỏ giọng bật cười.
Chỉ là khi hắn liếc nhìn nàng, ý cười dâng lên trong đôi mắt tựa như đá lưu ly đen tuyền, nhưng lại có vẻ lạnh hơn cả sương tuyết: “Ý của ngươi là, cho đến tận bây giờ, mỗi một bước ta đều mưu tính, mọi hành động từ đầu đến cuối đều đang lợi dụng ngươi?”
Dường như nhận ra cảm xúc chập chờn trong lời nói này, Thời Lưu hơi ngước mắt lên.
Thiếu nữ vẫn trầm lặng như trước, vừa trầm lặng vừa thản nhiên, duy chỉ có đôi mắt trong veo chăm chú nhìn hắn một lúc, sau đó dường như cảm nhận được một vài điều khó hiểu: “Ta nói gì sai à?”
“Nếu ngươi đã nghĩ như thế.” Phong Nghiệp thu lại ý cười cuối cùng, “Vậy hiện tại ngươi nhắc tới, là đang muốn trách ta sao.”
Thời Lưu hơi cau mày.
Trên mặt của thiếu nữ cuối cùng cũng lộ ra chút cảm xúc: “Không phải, chỉ là sau khi vào Huyền Môn, có rất nhiều điều ta không hiểu nổi.
Bao gồm cả lần này chủ nhân rời khỏi Huyền Môn đến Thời gia, lời nói và hành động suốt cả chặng đường, ta không hiểu cũng không đoán được huynh muốn làm gì, ta sợ mình sẽ làm ảnh hưởng đến kế hoạch của huynh.”
“Chỉ vì điều này?”
“Vâng.”
“——”
Biểu cảm im lặng gật đầu của thiếu nữ lọt vào mắt Phong Nghiệp, trong lồng ngực trống rỗng của hắn bùng lên một cơn bực bội ngang ngược cuộn trào, ma tức không kiềm chế được thấp thoáng trong tay áo tuyết trắng, vừa nguy hiểm vừa sáng rực.
Thời Lưu không biết tại sao hắn tức giận.
Trên thực tế, ngay cả ma cũng không biết tại sao mình tức giận.
Phong Nghiệp không còn cách nào khác ngoài việc kìm nén sự hung bạo của mình lại, hắn cụp mắt xuống, đứng lên khỏi bàn.
Thời Lưu ngập ngừng: “Chủ nhân thật sự không thể nói cho ta biết huynh đến Thời gia để làm gì à?”
“......”
Phong Nghiệp bực bội cụp mắt xuống, vờ như không nghe thấy.
Nếu nàng nghĩ rằng mọi thứ hắn làm đều là lợi dụng, mưu tính từng bước một, vậy, dẫu cho hắn nói rằng hắn đoán được chuyến đi này không bình yên nên mới đi theo đội hộ tống xuống núi, nói rằng hắn vừa vào Thời gia thì liền nhớ tới một trăm ba mươi bảy roi, lo lắng Thời Đỉnh Thiên thủ đoạn độc ác, không yên lòng để nàng một mình gặp ông ta —— Nàng có tin không?
Nghĩ như thế Phong Nghiệp cảm thấy buồn cười, ngay cả chính hắn còn không tin nữa là nàng.
Vậy nói ra làm chi nữa.
“—— Nếu là vì Thần Mạch Kiếm.” Thiếu nữ hơi bối rối, cuối cùng xoay nửa người đi khi cất tiếng, nàng nhìn nửa sườn gương mặt của người nọ.
Phong Nghiệp dừng lại, con ngươi đen như mực liếc xéo nàng: “?”
“Nếu là vì Thần Mạch Kiếm, chủ nhân không cần sầu lo,” Thời Lưu bình tĩnh, “Ta sẽ lấy nó về cho huynh.”
“.......”
Phong Nghiệp chỉ cảm thấy thái dương đang giật giật.
Ác niệm quấn quanh ma tức đánh trống reo hò, hắn gắng sức nhắm mắt lại, mới có thể áp chế suy nghĩ muốn trừng phạt nàng, để nàng biết rốt cuộc hắn muốn gì.
“Làm sao ngươi biết,” Khi ma lên tiếng lần nữa, giọng của hắn đã hơi khàn, “Chất liệu của Thần Mạch Kiếm là lợi khí duy nhất có thể tổn thương thần hồn của ta?”
Thời Lưu giật mình, một chút hoảng loạn xẹt qua trong mắt nàng.
Đáng tiếc lúc này Phong Nghiệp không quay đầu lại nên không thể nhìn thấy.
Sau vài nhịp thở, giọng nói của thiếu nữ vẫn bình tĩnh như cũ: “Là Minh Hạ sư tỷ nói cho ta biết.”
“——?”
Phong Nghiệp chợt nghiêng người, hàng mày nhíu lại thật chặt: “Nàng ta còn nói gì với ngươi nữa không?”
Hàng mi khẽ run lên của Thời Lưu cụp xuống, nàng khẽ nói: “Không có.”
“Thật sự không có à?”
“Vâng.”
Ma quan sát thiếu nữ trước mặt.
Ngẫm nghĩ lại… Nếu nàng biết chuyện về ngọc Kiếp Cảnh, nàng sẽ không có phản ứng bình tĩnh như thế này.
Phong Nghiệp hơi an tâm, chờ đến khi ý thức quay về, hắn lại nhíu mày.
Trong ngọc Kiếp Cảnh là nàng giết hắn chứ không phải ngược lại, sao hắn lại sợ nàng biết chứ.
Nghĩ như thế, ma lại càng bực bội hơn.
“...!Lại đây.”
Thời Lưu hơi dừng bước, bất an do dự.
Ma khẽ nhướng mày, ma tức trên áo bào trắng tuyết cuộn trào mãnh liệt: “Không nghe lời?”
“......”
Thời Lưu mím môi, nhưng vẫn bước tới vài bước.
Chỉ là trước khi bước cuối cùng đến trước mặt Phong Nghiệp ổn định lại, người nọ chợt cúi người xuống, một tay ôm lấy vòng eo thon của nàng, tay còn lại giơ lên, như trừng phạt mà nâng cằm nàng lên, dùng sức vừa hôn vừa cắn lên môi nàng.
Thời Lưu ngơ ngác.
“Nếu ngươi đã nói ta lợi dụng ngươi, vậy sau này ta phải lợi dụng một cách triệt để mới được.”
Mắt phượng của ma khẽ nheo lại, cụp mi xuống một cách khó chịu và nguy hiểm, đôi mắt đen như mực dán chặt vào người nàng —— Hắn nghiêm túc nhìn nàng thật lâu, nhưng vẫn cảm thấy lồng ngực trống rỗng, giống như vô cùng khát cầu một điều gì đó, song, lại chẳng thể tìm được gốc rễ của sự khát cầu này.
Thời Lưu chỉ cảm thấy mê mẩn một cách kỳ lạ.
Chỉ là trước khi nàng kịp cất lời, Phong Nghiệp đã buông nàng ra, nhân tiện gõ nhẹ vào quả lựu nhỏ trên cổ tay nàng.
“Có chuyện thì tìm ta.”
Thời Lưu không hiểu: “Thế nào mới gọi là có chuyện?”
“Thời Đỉnh Thiên bảo ngươi đến gặp, hoặc đến gặp ngươi, đều tính.”
“Vâng.”
Thời Lưu chưa