Tác giả: Chước Nhiễm
Thitkhocaichua
Eno cảm thấy, vị Việt thiếu tướng này đúng là kẻ điên, đầu tiên là cố ý tới "An ủi", sau đó lại bảo cậu "Nghĩ về hắn", cuối cùng lại không nói gi mà đóng cửa bỏ đi.
Cái gì thế này? Đang biểu diễn "Hành vi kì quái của nhân loại" sao? Hay hắn đang cố làm cậu để ý?
Eno không khỏi nhăn mi, thâm cừu đại hận mà nghĩ, dù trong sách có viết là sự thật đi chăng nữa, cậu cũng không dính dáng gì đến Việt Sạn.
Nghĩ xong, cậu lại tiêp tục lấy sách ra để nghiên cứu tiếp.
Lần này không có ai đến quấy rầy, đám mây đen nhỏ trên đầu cậu cũng an tĩnh mà bay bay.
Ba tiếng đồng hồ không tính là ngắn, cũng không tính là dài, Eno còn chưa nghiên cứu xong cuốn sách, quân hạm đã cập cảng.
Cậu tiếc nuối mà dẹp nó vào vòng không gian, đứng dậy mặc áo khoác, sau đó sửa sang lại cẩn thận rồi mới bước ra ngoài.
Việt Sạn cùng lúc đi đến cửa quân hàm, liếc mắt một cái đã thấy Eno bước tới.
Bất ngờ thấy vị tiểu hoàng tử xuyên một thân lễ phục hoàng gia màu bạch kim, cổ áo còn buộc một cái khăn màu trắng sạch sẽ, dáng người thon dài, đứng giữa một nhóm binh lính bận quân phục vũ trụ, không khác gì chúng tinh phủng nguyệt.
Càng khỏi nói, cái đám mây đen nhỏ đang phiêu phiêu trên đầu Eno...!đám mây nhìn như vô hại nhưng có thể phóng điện.
Việt Sạn mặt vô biểu tình mà dời đi tầm mắt, nếu không phải chính tai hắn nghe thì có đánh chết hắn cũng không tin, vị tiểu hoàng tử xinh đẹp, tự phụ, ngạo mạn này, trong lòng lại yy hắn đến...!điên cuồng.
Đương nhiên, hắn cũng nhận ra tiếng lòng có chút kì quái, giống như nôihi dung hình như quá kỹ càng tỉ mỉ, còn sử dụng nhiểu thủ pháp tu từ, nghe giống như là...!đang đọc một quyển tiểu thuyết 18+.
Việt Sạn đoán, tiểu hoàng tử có thể đang xem tiểu thuyết tình yêu, vì Việt Sạn còn loáng thoáng nghe được "Cốt truyện bắt đầu rồi", "Cùng trong sách giống nhau".
Phỏng chừng là xem tiểu thuyết xong, thiếu niên mới lớn xuân tâm manh động, nhìn thấy hắn liền ưng, sau đó trầm mê quá mức.
Nhưng hắn thật thật không hiểu được, tiểu hoàng tử tại sao cũng đem hắn nhập vào cốt truyện?
Không phải là cậu...!thích hắn chứ?
Chân mày Việt Sạn xoắn chặt vào nhau, nhanh chóng không nghĩ tới chuyện này nữa.
Vì hiện tại cứ đoán đi đoán lại chuyện của tiểu hoàng tử cũng không có kết quả gì, mà chuyện này cũng đâu liên quan đến hắn.
Việt Sạn chỉ hy vọng đối phương có thể an tĩnh, không náo loạn mọi chuyện, thị sát xong liền thành thật đem nhóm đại biểu rời đi, không cần giống đoàn đại biểu trước đây, cứ ra yêu sách làm phiền tiền tuyến.
Nhưng thực đáng tiếc, Eno tới tiền tuyến chính là muốn nhúng tay vào quân vụ, nên cái chuyện an tĩnh cổ vũ rồi rời đi hoàn toàn không có.
Vừa rồi nghiên cứu cuốn sách kỳ lạ, Eno cũng nghĩ đến kĩ càng, đó chính là đợi quân hạm cập bến, chuyện thứ nhất cậu làm chính là đi thị sát phòng vũ trang cơ giáp, sau đó để mấy anh lính đối chiến cơ giáp mấy trận, xem tính năng cơ giáp thế nào.
Vì trong cuốn sach có viết, kết quả cuối cùng của trận chiến chính là Đế quốc thua thảm hại, mười vạn cơ giáp tổn thương hầu như không còn.
Eno hoài nghi, nếu tình huống thật sự phát sinh, vậy vấn đề nhất đinh ở trên cơ giáp.
Thời đại tinh tế mới không phải đơn binh chiến đấu bằng vũ khí, cơ giáp cũng không phải là cái xe da giòn, vừa đâm liền hư.
Đế quốc cũng không phải nơi thảm hại, mà làm ra những cơ giáp thứ phẩm.
Phân tích như vậy, cậu cảm thấy vô cùng mong chờ với màn thị sát sau đó, ánh mắt cũng lóe dư quang, khi thấy Việt Sạn còn chủ động bước đến chào hỏi.
Cậu vốn có ý định thúc giục đối phương vì trên quân hạm thân phận hai người họ là cao nhất, còn lại chỉ là đoàn đại biểu cùng những người phụ trách căn cứ tiền tuyến, hai cậu và Việt Sạn cùng nhau xuống là đúng nhất.
Chào xong, đang định bước xuống khỏi quân hạm thì Việt Sạn bỗng dưng dừng lại, thậm chí còn lùi một bước.
Eno: "......"
Khuôn mặt cậu không giấu được sự ngơ ngác khó hiểu.
Gì vậy nè, nhìn cậu hung ác lắm hay sao?
Trên thực tế, Việt Sạn nhận ra khoảng cách của bọn họ hiện tại trong 10 mét, mới thêo bản năng mà lùi về sau, vì hắn cũng không phải người b.iến thái thích nghe tiếng lòng của người khác.
Nhưng Việt Sạn cũng nhận ra hành động của mình có hơi lố, tiểu hoàng tử cũng đâu phải lúc nào cũng nghĩ về cái chuyện xx đó, hiện tại cũng không cần bảo trì khoảng cách.
Nhưng mà, Eno đã xem qua hai lần xx của bọn họ...!câu văn miêu tả vô cùng chân thật, nên hiện tại đứng gần Việt sạn, cậu không nhịn được mà lia mắt qua đánh giá hắn, trong đầu cũng không ngừng hiện lên những câu từ miêu tả.
Nên khi Việt Sạn bước đến gần, liền nghe được ——
【 chân dài, eo thon, bận quần áo thấy gầy, thoát y lại......】
【 thật sự lên giường sẽ thành cái máy đục ư? 】
【 nam mô a di đà phật,tâm bất động phong bất động......!Không được nghĩ, không được nghĩ nữa, nghĩ chuyện khác! Cấp cấp như luật lệnh......】
Việt Sạn: "......"
Hắn bỗng nhiên có chút buồn cười, tuy rằng mới vừa nghe câu đàu có chút nhức não, nhưng câu sau lại ngáo ngơ...!Tiểu hoàng tử hình như có chút đáng yêu.
Haizz, hắn vậy mà so đo với một đứa nhỏ trầm mê tiểu thuyết tình yêu!
Bất quá, tiểu hoàng tử đã thành niên rồi thì phải? Không lẽ kì đạy thì đến trễ?
"Điện hạ, mời." khuôn mặt Việt Sạn bất động thanh sắc, đọng tác thân sĩ mà mời Eno bước xuống trước.
"Việt thiếu tướng, mời" Eno vô cùng lễ phép mà làm lại cái hành dộng mời.
Vì dù gì cậu cũng là thành viên của hoàng thất, lễ nghi giáo dưỡng đương nhiên không thể để người khác bắt ra cái sai lầm, nụ cười nhẹ cũng không có gì quá phận.
Nhưng Việt Sạn đi ở bên cạnh, lại rõ ràng nghe thấy tiếng lòng của cậu đang hò hét——
【 bảy ngày bảy đêm lận a! Á....!đã nói là không được nghĩ mà, không được, hôm nay không thể xem tiếp......】
Bước chân Việt Sạn lảo đảo, xém chút nữa bước hụt bậc thang.
Bảy ngày bảy đêm......
Khóe miệng hắn không khỏi mím chặt, cố gắng trấn tĩnh xem như chưa từng nghe.
Hạ quân hạm, Việt Sạn liền đúng lúc kéo ra khoảng cách, tiếng lòng của Eno cũng rốt cuộc biến mất.
Tổng chỉ huy tiền tuyến được thiết lập ở căn cứ quân sự Thương Lam tinh, nơi này gần nhất với vành đai tiểu hành tinh của Tinh hệ Thứ Tám.
Bởi vì chiến tranh vẫn chưa kết thúc, mỗi thời mỗi khắc ở tiền tuyến đều vô cùng căng thẳng thần kinh, đâu ai rảnh rỗi nghĩ cách tiếp đãi đoàn đại biểu của hoàng thất.
Nhưng dù sao, lần này người đến chính là tiểu hoàng tử, phó tổng chỉ huy ở căn cứ cũng cố gắng mà sắp xếp mấy chục chiến sĩ xếp thành hàng tỏ vẻ hoan nghênh, sau đó cog phát lên vài tiếng pháo vang mừng.
Cái này quả thật có chút đơn giản, đừng nói đến đoàn đại biểu, mà ngay cả La Nguyên Kiệt là quân nhân cũng theo bản năng nhíu chặt đôi mày.
Không phải y cảm thấy tiền tuyến làm sai, vì y biết điều kiện ở tiền tuyến cũng không dễ dàng, y lo chính là tiểu hoàng tử vì chuyện này mà tức giận.
Y hộ tống cũng không ít đoàn đại biểu hoàng thất, nhưng lần tiếp đón này...!quy cách có thể nói là xếp hàng 1 từ dưới đếm lên.
Nếu người phụ trách đoàn đại biểu vẫn là Hope thì nhất định gã sẽ làm trận làm thượng.
Mà nói đi thì cũng nói lại, nếu thật sự là Hope, gã cũng không dám là quá trước mặt Việt Sạn, vì như vậy đối với gã chỉ có