"Em nói đi.
" Từ trước đến nay, Bùi Thanh Thiển luôn rất dễ thương lượng với loại vấn đề như thế này.
Bùi Thanh Mạch đang chuẩn bị nói.
Bùi Thanh Thiển nhìn thoáng qua phía sau cậu: "Hình như anh Mộ không hợp nghe mấy đề tài như thế này đâu nhỉ?"Được Bùi Thanh Thiển nhắc nhở, Bùi Thanh Mạch mới nhớ ra Mộ Diễn Chi vẫn đang ở đây, cậu xoay người lại và nói với Mộ Diễn Chi: "Anh rể, hay là anh về trước đi ạ!?"Mộ Diễn Chi vốn tưởng mình không nói lời nào thì hai người họ sẽ không chú ý tới mình, không ngờ lúc nói đến trọng tâm câu chuyện, họ vẫn nhận ra anh còn đang ở đây.
Anh mất tự nhiên hỏi: "Anh không thể nghe chuyện này được sao?""Vâng, anh sắp ly hôn với chị em rồi.
" Bùi Thanh Mạch nói điều hiển nhiên: "Sau này chuyện nhà bọn em không liên quan gì đến anh nữa.
"Mộ Diễn Chi cảm thấy Bùi Thanh Mạch nói rất đúng.
Bùi Thanh Mạch bổ sung: "Bây giờ chỉ là để anh thích ứng trước mà thôi.
"Mộ Diễn Chi không muốn thích ứng chút nào, anh đi tới phía trước mấy bước, ngồi vào trong xe của mình, hạ cửa xe xuống, quay đầu lại nói với hai người họ: "Hai người nói xong thì tới tìm tôi, tôi đưa hai người về.
""Bọn tôi có thể tự đón xe.
" Bùi Thanh Thiển quyết định phải vạch rõ giới hạn với anh, không để người khác có chút khoảng không mập mờ nào.
Kết thúc rất kiên quyết.
Chủ động lấy lòng nhưng Bùi Thanh Thiển lại không muốn nhận, việc này khiến Mộ Diễn Chi cảm thấy hơi khó chịu, bèn đóng cửa sổ xe lên, ngồi buồn bực một mình trong xe.
Trên con đường ở sân trường, cây xanh hai bên xum xuê.
Bùi Thanh Mạch quyết định phải nói cho Bùi Thanh Thiển, nhưng mãi mà vẫn không mở miệng được, cuối cùng, cậu đánh liều nói: "Thôi vậy, em cũng không tiện nói chuyện này, nói chung chị cứ về nhà tự nhìn là sẽ biết.
"Dáng vẻ mất tự nhiên của cậu khiến Bùi Thanh Thiển sinh lòng nghi hoặc, nhưng vẫn nói: "Được.
"Hai người sóng vai đi ra khỏi sân trường, lúc này trời cũng đã khuya lắm rồi, xe buýt đã ngừng chạy, thậm chí trên khắp con đường lớn không hề có một chiếc taxi nào.
Bùi Thanh Thiển đợi một hồi lâu mà vẫn không có xe, không khỏi quay đầu lại hỏi Bùi Thanh Mạch: "Buổi tối học sinh như bọn em về nhà kiểu gì?"Ở đây chẳng có cái xe nào chạy qua.
Chẳng lẽ phải tự đi bộ về?"Đi ké xe bạn.
" Bùi Thanh