Đó là lần đầu tiên cô và Mộ Diễn Chi gặp nhau.
Lúc đó cô đang ở trường và bị giáo viên hiểu lầm về thành tích.
Cô giải thích với giáo viên, nhưng giáo viên lại không tin những lời cô nói, thậm chí còn phê bình cô ngay trước mặt bạn học toàn trường, cho dù cô đã đưa ra chứng cứ, chứng minh sự trong sạch của mình.
Cô còn nhỏ, căn bản không biết phải xử lý mấy chuyện thế này như thế nào, tức đến mức chỉ muốn bật khóc.
Đúng lúc này, Mộ Diễn Chi xuất hiện.
Anh hơn họ hai khóa, rất nổi tiếng trong thành phố, thấy dáng vẻ sắp khóc của cô, cậu nhóc xưa nay luôn lạnh như băng lại lần đầu tiên lên tiếng nói đỡ cho cô: "Nếu thành tích mà bạn ấy nói là thật thì sao thầy cô lại không chịu cho bạn ấy một cơ hội, để cô ấy kiểm tra lại một lần nữa?"Giáo viên nghe thấy lời anh nói bèn quyết định để cô làm bài thi lại một lần nữa.
Còn cô cũng đã nắm được cơ hội đó và thành công rửa sạch nỗi oan của mình.
Sau đó, cô vô cùng vui mừng.
Lúc bạn bè đang len lén ăn mừng, cô thừa dịp mọi người không chú ý, chụp được tấm hình này.
Mặt trời chiều ngả về phía tây.
Cậu trai không để lộ cảm xúc gì, lãnh đạm tột cùng, dường như nhận ra cô đang chụp lén, anh chợt quay đầu lại, trong khoảnh khắc đối mắt với cô, anh chậm rãi nở nụ cười.
Rõ ràng là một nụ cười vô cùng nhẹ.
Nhưng lần nào nhìn thấy, trái tim cô sẽ lại hoàn toàn mất khống chế.
Bùi Thanh Thiển nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt ve cậu trai trong tấm ảnh.
Có lẽ là, cả đời này anh vẫn sẽ không biết được rằng, chính câu nói đó của anh đã khiến một cô gái từ không biết đến si mê anh.
Anh càng không thể biết được rằng, sau khi biết chuyện bố anh ép anh phải kết hôn, cô đã phải dùng cách gì mới có thể để tài liệu về mình vào trong kho tài liệu xem mắt của anh, tự đề cử mình thành công.
Mãi cho đến khi kết hôn với anh, trở thành vợ của anh.
Con đường này, cô đã rất thận trọng, cẩn thận từng chút một.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn bại dưới tay mối tình đầu của anh.
Bùi Thanh Thiển hít sâu một hơi, cay đắng nở một nụ cười, xoay người ném tấm ảnh vào trong thùng rác, cô bê cái ghế lên, nhìn chằm chằm tấm ảnh mấy phút, cuối cùng vẫn không đành lòng, nhặt tấm ảnh lên.
Cẩn thận chà lau sạch sẽ, nhét lại vào trong sách, lưu luyến ôm lấy cuốn sách: "Mộ Diễn Chi à Mộ Diễn Chi! "Cuộc hôn nhân của anh và cô đã đi đến cuối con đường.
Nhưng sự rung động mà hành động vô tình của anh đã mang tới cho cô vào năm đó, có lẽ cả đời này cũng sẽ không vơi bớt dù chỉ một chút! "Bùi Thanh Thiển, mày thật là không có tiền đồ!" Hai tay