Cô có lòng tốt nhắc nhở, nhưng Cố Thừa Viễn vốn không nghe lọt, anh ta giơ tay định tát mạnh vào mặt Bùi Thanh Thiển.
Bùi Thanh Thiển nhìn thẳng anh ta.
Ngay khi cánh tay anh ta sắp sửa tát trúng cô thì bị người khác ghìm lại.
Hai người đồng loạt nhìn cánh tay đang giữ chặt cổ tay của Cố Thừa Viễn, sau đó di chuyển ánh mắt.
Mộ Diễn Chi lạnh mặt như sương, hất tay Cố Thừa Viễn ra sau, anh chắn trước mặt Bùi Thanh Thiển và hỏi: "Cậu đối xử với nhân viên nữ của công ty như vậy sao?"Cố Thừa Viễn buồn bực nói: "Cô ta chính là người bảo bố khóa thẻ ngân hàng của tôi!""Có chuyện này, tôi chỉ nói một lần với anh thôi.
" Bùi Thanh Thiển vòng qua bàn làm việc, đi đến trước mặt Cố Thừa Viễn.
Mộ Diễn Chi sợ Cố Thừa Viễn tiếp tục ra tay với Bùi Thanh Thiển, anh dang tay chắn trước mặt cô để đề phòng.
Bùi Thanh Thiển cũng hiểu Mộ Diễn Chi làm thế vì muốn tốt cho cô, cô mỉm cười với anh: "Tôi không sao.
""Vậy em cũng phải đứng cách xa cậu ta chút.
" Vậy thì cho dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng có thể kịp thời bảo vệ cô.
Mộ Diễn Chi không muốn nhìn thấy Bùi Thanh Thiển phải chịu tổn thương nào ngay trước mặt mình.
"Anh ta sẽ không làm tôi bị thương.
" Bùi Thanh Thiển nói, sau đó nhìn sang Cố Thừa Viễn: "Hiện giờ có ít nhất bốn cổ đông trong tập đoàn Cố thị không khác gì hổ rình mồi với nhà họ Cố.
Hơn nữa bố anh cũng dần dần không kham nổi nữa! "Muốn nâng đỡ con trai để nó sóng vai chiến đấu với mình, ai ngờ con trai lại là một thằng ngu không để đâu cho hết!Ông Cố loạn trong giặc ngoài, mệt mỏi không chịu được.
Hiện giờ ông ấy thật sự không còn cách nào nên mới để cô giúp đỡ Cố Thừa Viễn, hy vọng có thể mau chóng kích thích ý chí chiến đấu của anh ta, để cho anh ta biết đường quay đầu, làm việc đàng hoàng.
Đáng tiếc là tới nước này, Cố Thừa Viễn còn chưa biết rốt cuộc tình cảnh của bố mình khó khăn đến đâu.
"Cô nói bậy!" Cố Thừa Viễn hiểu rõ khả năng của bố hơn bất cứ ai.
"Người trong công ty đều biết chuyện này.
" Bùi Thanh Thiển gằn từng chữ: "Nếu anh không tin thì cứ tùy tiện tóm lấy một người, hỏi đối phương xem chuyện này có phải là sự thật hay không!"Cố Thừa Viễn nhìn đăm đăm Bùi Thanh Thiển, mãi không rời mắt.
Bùi Thanh Thiển nhìn thẳng anh ta.
Thấy ánh mắt cô không dao