Mộ Diễn Chi đang định trả lời.
"Đừng có vội cho bố đáp án.
" Bố Mộ bổ sung: "Đáp án bây giờ của con, chắc chắn không đủ khách quan.
"Mộ Diễn Chi vừa mở miệng ra lại phải ngậm lại.
Bố Mộ nói tiếp: "Suy nghĩ hai ngày cho kỹ rồi liên lạc với bố.
""Vâng ạ.
"Trên lầu.
Bùi Thanh Thiển đi ra khỏi thang máy, nhìn thấy một người đàn ông mặc quần áo đen, khuôn mặt đang dán vào bức tường nhà cô, cứ như là đôi mắt mèo muốn nhìn xuyên thấu qua cửa để nhìn thấy người bên trong.
Khóe môi cô chậm rãi vểnh lên: "Này.
"Người đó nghe thấy tiếng, lập tức sững sờ rồi đứng im tại chỗ.
Bùi Thanh Thiển không nhanh không chậm đi tới.
Người đó nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, sợ bị phát hiện bèn đè thấp vành mũ xuống, khom lưng cúi đầu, nhanh chóng xông vào thang máy ở bên cạnh cô.
Bây giờ Bùi Thanh Thiển rất buồn ngủ, cũng lười để ý đến anh ta, cô nhặt tờ giấy dưới đất lên rồi trực tiếp mở cửa đi vào.
Trong thang máy.
Bóng người màu đen lặng lẽ thò đầu ra, phát hiện Bùi Thanh Thiển đã vào nhà, lại lén lút chạy ra khỏi thang máy.
Cô ấy! Rốt cuộc có đoán ra mình là ai không?Trong phòng khách.
Bùi Thanh Thiển ngồi xuống sofa, cả người nhất thời mệt đến mức ngay cả mắt cũng mở không lên, cô ngáp liên tiếp mấy cái rồi cuộn người trên sofa, cầm tờ giấy đưa lên trước mặt.
Trên tờ giấy vẫn giống như lần trước, vẫn chỉ có một câu nói.
Thiển Nhi, biết tớ là ai không?Đều đã làm đến rõ ràng như vậy rồi! Nếu như cô không đoán được thân phận của anh, vậy đầu óc của cô đã có thể trực tiếp ném đi rồi.
Bùi Thanh Thiển ghét bỏ bĩu môi, tiện tay gấp gọn tờ giấy lại rồi ném vào trong thùng rác, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Đợi đến lúc cô đi ra ngoài, trên màn hình điện thoại hiển thị có người nhắn tin đến cho cô.
Cô nằm xuống giường, mở ra liền nhìn thấy là Dụ Hoa Đình gửi tới.
Cá: Ngủ chưa?Hơn nửa đêm rồi, trả lời tin nhắn của người khác giới! Không thích hợp cho lắm.
Bùi Thanh Thiển nhìn lướt qua rồi ném điện thoại sang một bên, chuẩn bị đi ngủ.
Cá: Cậu đồng ý rồi đó, ngày mai đến sân bay đón tớ.
Cá: Đừng quên đó.
Gửi liên tiếp mấy tin nhắn, đều không nhận được câu trả lời.
Ngón tay Dụ Hoa Đình gõ lên màn hình bốn chữ: Tớ rất nhớ cậu.
Không gửi đi, lại lặng lẽ xóa bỏ.
Nhớ cô ấy và yêu cô ấy! Đều là