Bên trong Bách Hoa hồ, ánh nắng ấm áp, gió nhẹ lướt ngang.
Cánh hoa rơi trên mặt hồ, tạo thành gợn sóng lăn tăn.
Hồng Vũ Diệp mặc quần áo đỏ, ngồi ngay ngắn ở trong đình, nàng đưa tay xoắn sợi tóc ở phía trước, chờ đợi Bạch Chỉ trả lời.
Mà đối mặt với Chưởng giáo, Bạch Chỉ trong lòng e ngại, không dám sơ suất.
"Thiên Hương Đạo Hoa đã mọc rễ nảy mầm, trong lúc đó Giang Hạo của Đoạn Tình nhai cũng không có bất cứ hành vi dị thường nào, vẫn như thường ngày.
Nhưng bắt đầu có vài người tiếp xúc gần với hắn, lý do đều rất bình thường, cũng không có ai để mắt tới Thiên Hương Đạo Hoa.
"Bạch Chỉ báo cáo chi tiết.
"Như vậy có nghĩa là không có thu hoạch gì rồi?" Hồng Vũ Diệp nhìn về phía Bạch Chỉ, thản nhiên nói.
"Thuộc hạ làm việc bất lực.
" Bạch Chỉ quỳ xuống sợ hãi nói.
"Đừng chỉ nhìn chằm chằm một chỗ, hãy nhìn cả những nơi khác, nhìn ra bên ngoài nữa.
" Hồng Vũ Diệp thu hồi ánh mắt, nhìn về phía mặt hồ, tiếp tục nói:"Đôi khi nơi có ảnh hưởng lớn nhất chính là nơi xa nhất.
""Ý Chưởng giáo là, bọn hắn đang đợi nội ứng ngoại hợp? Tức là đang đợi trợ giúp sao?Vậy có nghĩa Giang Hạo vẫn còn tình nghi.
" Bạch Chỉ bừng tỉnh đại ngộ.
Nàng quá quan tâm đ ến những gì Chưởng giáo ra lệnh, cho nên tầm mắt bị ảnh hưởng.
Chưởng giáo đột nhiên xuất quan, chỉ có một mình nàng biết, khiến cho nàng có áp lực rất lớn.
Nhất là Chưởng giáo lại xuất ra Thiên Hương Đạo Hoa, chắc chắn đã xảy ra đại sự gì đó, càng làm cho nàng thấp thỏm lo âu.
Nếu liên tục phạm sai lầm, nàng sẽ rất nguy hiểm.
"Đó là việc của ngươi, nhưng có công thì phải thưởng.
" Hồng Vũ Diệp vươn tay ngưng tụ ra một hộp trong suốt màu trắng bạc, bên trong có một hộ giáp trôi lơ lửng.
Lúc này, hộp trắng bạc rơi đến trước mặt Bạch Chỉ.
"Đi đi.
" Hồng Vũ Diệp hạ lệnh tiễn khách.
"Vâng.
" Bạch Chỉ đứng dậy cáo lui.
Nàng đã kiểm tra hộ giáp này, là cho Trúc Cơ dùng.
Cho nên, người có công này, có lẽ là Giang Hạo, người nuôi trồng Thiên Hương Đạo Hoa.
Mặc dù chưa xác định được hắn là phản đồ hay không.
Nhưng trước mắt không có chứng cứ, hắn vẫn đường đường chính chính là đệ tử nội môn.
Gieo trồng ra Thiên Hương Đạo Hoa, quả thực có công.
Nhưng mà, điều khiến cho nàng băn khoăn là, đến lúc đó có nên nhắc tới Chưởng giáo hay không.
…Trong đêm.
Giang Hạo ngắm nhìn nhuyễn giáp ôm sát trên người, cảm giác thoải mái dễ chịu.
Hôm nay hắn được gọi đến Bạch Nguyệt hồ nhận ban thưởng.
Theo những gì trưởng lão Bạch Chỉ nói, đây là do có người thấy hắn gieo trồng Thiên Hương Đạo Hoa tốt, nên đã ban thưởng cho.
"Có người?" Giang Hạo suy nghĩ lại một chút thì hiểu rõ:"Trưởng lão Bạch Chỉ là quyền Chưởng giáo Thiên Âm tông, dưới một người trên vạn người, người nàng nói có phải là vị Chưởng giáo chưa bao giờ xuất hiện kia không?Cũng đúng, Thiên Hương Đạo Hoa là thứ Chưởng giáo nói còn nghe được.
Như vậy, nếu hoa bị nữ nhân kia mang đi, chẳng khác gì ta đắc tội chưởng giáo sao?"Nghĩ tới đây, Giang Hạo liền lắc đầu, Chưởng giáo là do hắn tưởng tượng mà ra, có khi Trưởng lão Bạch Chỉ muốn hắn có loại ảo tưởng này.
Tóm lại, trước mắt đều không thể trêu vào người nào.
Chỉ có thể tiếp tục kéo dài thời gian, cũng không thể cố ý ảnh hưởng đến sự sinh trưởng của Thiên Hương Đạo Hoa.
Hắn vừa mới giám định nhuyễn giáp hộ thể này.
Cho hắn kết quả ngoài ý muốn, hắn tu luyện lâu như vậy, đây là pháp bảo tốt nhất hắn gặp được.
Thu thập bọt khí cũng không có một món pháp bảo nào có thể so sánh được.
【 Một trong những hộ giáp của Cửu Thiên Chiến Giáp: Có lực phòng ngự mạnh mẽ, đơn độc có thể phòng ngự phần lớn công kích của Kim Đan, càng nhiều chiến giáp sức phòng ngự càng mạnh.
】Đây là một bộ.
Có bộ chiến giáp này, hắn sẽ an toàn hơn rất nhiều.
…Mấy ngày tiếp theo, Giang Hạo đều chế phù, tiếp