Edit: Hanna
Đêm từ thiện của giới giải trí.
Trưởng ban tổ chức Trịnh Uyển đang phát biểu khai mạc trên sân khấu, cô mặc một bộ váy dạ hội dài màu trắng tinh khiết, dáng người lả lướt càng thêm quyến rũ cuốn hút dưới ánh đèn rực rỡ.
Nhưng hôm nay, người mặc trang phục nổi bật nhất lại là một người khác.
Giang Bái Y, năm nay mới vừa lọt vào top bốn tiểu hoa đán xinh đẹp nổi tiếng mới của giới giải trí, chưa tới 24 tuổi, đúng thời kì nhan sắc đỉnh cao nhất, tương lai rất triển vọng.
Giữa hàng loạt lễ phục hiện đại cao cấp, cô thắng vì bất ngờ mặc một bộ sườn xám cổ điển, cho dù là từng đường kim mũi chỉ hay là nút thắt đều vô cùng tinh xảo, toát lên vẻ gợi cảm xinh đẹp.
Ngôi sao nữ ngồi cùng bàn với cô đã âm thầm hỏi thăm xem bộ sườn xám này là do nhà thiết kế nào làm ra.
Giang Bái Y lịch sự trả lời, đây là một món quà nhỏ do chị gái của cô tự tay làm, nhưng không tiện công khai tên tuổi.
Đàm Tịch là một trong bốn tiểu hoa đán lớn tuổi nhất, hiện giờ độ nổi tiếng không những không tăng mà còn có xu thế bị người mới đè ép xuống, nghe thấy lời Giang Bái Y nói thì vừa vuốt ve váy dài sang trọng của mình vừa lơ đãng bắt đầu châm ngòi ly gián: “Bái Y vẫn còn quá trẻ, sao có thể mặc một quần áo bình thường vô danh tới bữa tiệc đêm nay chứ, nhìn San San mặc đồ của nhãn hiệu E mà xem, sợ rằng bộ sườn xám này còn không đáng tiền bằng mấy viên trân châu đính ở vạt váy đuôi cá của cô ấy đâu.”
Bạch San San đột nhiên bị điểm danh, xấu hổ khó xử, cô ấy không có địa vị gì, hai người kia đều không thể đắc tội, đành phải khen ngợi cả hai người: “Chị Đàm Tịch nói đùa rồi, Chị Bái Y là người xinh đẹp, mặc cái gì cũng đẹp.”
Đàm Tịch nhân cơ hội khiêu khích Giang Bái Y, hỏi: “Bái Y, chị gái cô làm sườn xám đẹp thật đấy, có thể làm giúp tôi một bộ không, tôi có thể trả công rất cao, 100 nghìn tệ đủ không?”
Giang Bái Y vốn lười cãi nhau với cô ta ở đây, chỉ khiến người khác chê cười mà thôi, nhưng việc đã tới nông nỗi này, không thể nhường nhịn thêm nữa.
Giang Bái Y nâng ly rượu lên uống một ngụm nhỏ, mỉm cười nhìn Đàm Tịch, hỏi: “Chị Đàm Tịch có biết Liêu nghệ nhân - Liêu Âm Lê không?”
“Cô lại dám so sánh chị gái mình với Liêu nghệ nhân á?” Đàm Tịch càng thêm khinh thường.
Liêu nghệ nhân - Liêu Âm Lê là một người nổi tiếng trong nghề làm sườn xám, nhưng đã rất lâu không làm tác phẩm mới, trong giới thượng lưu cũng chỉ có một bộ của Triệu Nhân, phu nhân của đàn anh lớn tuổi họ Vương, nhưng cũng từ mười mấy năm trước đây.
—— Mà đó còn là do nể mặt nhà họ Vương.
Giang Bái Y làm ra vẻ lơ đãng để lộ ra: “Đúng là không thể so sánh được, làm sao chị của tôi có thể đi so sánh với cô giáo dạy mình.”
Đàm Tịch hoảng hốt tới lặng người, nếu Giang Bái Y không nói điêu, chẳng phải vừa rồi cô ta trả giá 100 nghìn tệ sao, sợ là món quà nhỏ để cảm ơn còn không xứng, càng đừng nói tới giá của một bộ sườn xám do học trò của Liêu Âm Lê tự tay làm.
Tất cả mọi người trầm mặc không lên tiếng, không khí đột nhiên trở nên cứng đờ, cũng may trưởng ban tổ chức Trịnh Uyển bắt đầu mời khách quý lên sân khấu phát biểu.
Đây là sự kiện lớn mỗi năm, chỉ có người quyên góp nhiều nhất mới có vinh dự này, ánh đèn trong toàn bộ hội trường bỗng nhiên tắt ngúm, chỉ tập trung chiếu sáng vào một người duy nhất, theo bước chân chậm rãi của người nọ mà di chuyển lên trên sân khấu.
Như vậy mới thể hiện được sự trang trọng cần có.
Nhưng không, năm nay lại hoàn toàn khác biệt.
Một người đàn ông trẻ tuổi cao lớn, mặc bộ âu phục màu đen trực tiếp đi từ vị trí gần sân khấu bước nhanh lên chính giữa sân khấu.
Toàn bộ hội trường yên tĩnh không một tiếng động.
Có lẽ do ánh đèn sáng chói quá mức, từ bên dưới nhìn lên sẽ không thấy rõ ràng khuôn mặt của người đàn ông trẻ tuổi đó nên có không ít người híp mắt lại theo bản năng, bởi muốn cẩn thận nhìn thật rõ.
Cậu mở miệng, thanh âm lạnh lùng vô cảm: “Chào mọi người, tôi là Tạ Ngọc Võng.”
Hóa ra là cậu ấy.
Bên dưới đã có người xôn xao bàn tán, Tạ Ngọc Võng là người có tính tình quái gở, ngoại trừ đóng phim thì rất ít khi có thể nhìn thấy cậu trong những bữa tiệc như thế này, thậm chí cậu không tham gia bất kì một chương trình giải trí nào.
Quả nhiên, mặc dù là Trịnh Uyển mời được cậu nhưng cậu chỉ nói hai câu đơn giản đã vội vàng đi xuống.
Trong lòng Giang Bái Y không nhịn được mà cảm thán, ái chà, đúng là phong cách của cậu chủ nhà họ Tạ, mặc dù tham gia vào giới giải trí, cũng ném mấy người như các cô xa xa một nghìn tám trăm dặm.
Mãi mới kết thúc buổi tiệc từ thiện, bây giờ Giang Bái Y chỉ muốn thay đôi giày cao gót trên chân ngay lập tức, tắm rửa rồi ngủ một giấc thật ngon.
Cô có một phòng trang điểm riêng ở phía sau cánh gà, đáng lẽ người đại diện đã rời đi từ lâu, giờ phút này lại canh giữ ngoài cửa, vẻ mặt rối rắm không biết làm sao.
“Làm sao vậy?” Giang Bái Y hỏi.
Người đại diện chỉ chỉ vào cửa, vừa hưng phấn vừa hoảng loạn, nhỏ giọng thì thầm: “Tạ Ngọc Võng đang ở bên trong, chờ em hai tiếng rồi đấy!”
Tạ Ngọc Võng?
Giang Bái Y nhíu mày, vị Phật tổ này tới đây làm cái gì?
Cô đẩy cửa ra, Tạ Ngọc Võng ngồi dựa nửa người trên sô pha, tay cầm di động không biết đang mải xem cái gì, trên mặt mang theo ý cười nhè nhẹ.
Đúng là hiếm có khó gặp.
Hình như Tạ Ngọc Võng không đoán trước được có người sẽ đột nhiên đẩy cửa vào trong, bất giác nhíu mày, ngẩng đầu nhìn, hóa ra là Giang Bái Y.
“Chào anh, tôi là Giang Bái Y.” Cô chủ động duỗi tay chào hỏi.
Mặc dù Tạ Ngọc Võng hơi lạnh lùng nhưng từ trước tới nay chưa từng bất lịch sự, cậu nhẹ nhàng chạm vào đốt ngón tay của Giang Bái Y rồi lập tức buông ra, không những thế còn mở miệng khen ngợi cô.
“Bộ sườn xám mà cô Giang mặc thật sự là vô cùng khéo léo tinh xảo.”
……
Trên xe.
Người đại diện lái xe, cô ấy không nhịn được mà nhìn Giang Bái Y đang vật vờ dựa trên ghế thông qua kính chiếu hậu.
Giang Bái Y không thể không phát hiện, liền nói: “Chị Thịnh ơi, chị muốn nói cái gì?”
Thịnh Nghi không lòng vòng khách sáo, trực tiếp hỏi: “Bái Y, em và Tạ Ngọc Võng……”
Lời còn chưa dứt, Giang Bái Y đã bật cười, nói: “Chị Thịnh à, chị còn không biết gốc gác của em hả? Nếu có thể có một chân với Tạ Ngọc Võng thì em còn phải gia nhập giới giải trí làm gì?”
Thịnh Nghi thở dài một tiếng, ngẫm lại cũng có lý, nhưng không nhịn được vẫn cứ cảm thấy rất đáng tiếc.
Vị kia chính là Tạ Ngọc Võng đấy.
Trong giới giải trí, nhất là ở bữa tiệc tối ngày hôm nay gồm những nhân vật có máu mặt không thể khinh thường, ném một viên gạch có thể đập chết ba vị ảnh đế.
Nhưng Tạ Ngọc Võng lại khác, sau lưng cậu có tiền có quan hệ, trong tay cậu nắm giữ tài nguyên vô cùng lớn, người người đỏ mắt ghen tị.
Đừng nói chỉ có ngôi sao nữ, ngay cả đàn ông cũng có không ít người tự mình tiến cử để đổi lấy nguồn tài nguyên tốt hơn.
Đáng tiếc Tạ Ngọc Võng có tính tình quá xấu, vô cùng quái gở, không ai có thể thật sự trèo lên con thuyền lớn của cậu.
“Thế cậu ta chờ em lâu như vậy để làm gì?”
“Cậu ta hỏi em