Edit: Hanna
Một đêm này Kinh Di ngủ rất ít, mới vừa chợp mắt thì đã không thể ngủ tiếp được, mở mắt thấy đồng hồ chỉ 6 giờ.
Vì vậy cô đành thức dậy làm việc.
Khi Hà Ngâm Hành tới đây gọi Kinh Di đi ăn sáng thì cô đã làm việc hơn hai tiếng rồi.
“Cô giáo.” Hà Ngâm Hành nhìn bộ sườn xám đã sắp thành hình trên tay Kinh Di, kinh ngạc hỏi: “Cô giáo dậy từ bao giờ thế?”
Kinh Di không dừng lại động tác trên tay, nói: “Hình như là 6 giờ, chị không ăn sáng đâu, bữa trưa cũng không cần gọi chị nữa.”
Hà Ngâm Hành nhìn sắc mặt lạnh nhạt vô cảm của Kinh Di thì không dám khuyên thêm điều gì, một khi cô giáo đã quyết định thì ngay cả bà ngoại Liêu cũng không thể ngăn cản, cô bé nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài rồi đóng cửa lại, không dám quấy rầy thêm.
Sau đó Hà Ngâm Hành lại tới đây một lần nữa để đưa vào một ấm trà, buổi trưa còn đặc biệt dặn dò dì Trần làm món ăn Kinh Di thích, Hà Ngâm Hành đi khuyên nhưng Kinh Di vẫn không ra khỏi phòng làm việc.
Thường Thăng chờ ngoài sân, nhìn thấy Hà Ngâm Hành quay ra một mình, thở dài một hơi.
Mãi cho đến buổi chiều, một cuộc điện thoại từ nhà cũ ở Tô Châu gọi đến mới có thể ngăn cô lại.
Là bà ngoại Liêu Âm Lê của Kinh Di.
“Đứa nhỏ này, chuyện của cháu với thằng bé nhà họ Tạ là như thế nào vậy?” Bà ngoại hỏi thẳng vào vấn đề.
Kinh Di sửng sốt, còn chưa hiểu được tại sao bà ngoại ở Tô Châu xa xôi mà đã biết được việc này, ấp úng hỏi: “Bà ngoại, tại sao bà biết?”
Liêu Âm Lê bỗng nhiên vui vẻ nói: “Tại sao lại không biết, Đan Đan cho bà xem hết rồi, đã rầm rộ trên mạng gì gì đó. Nếu bà ngoại biết cháu có người yêu rồi thì đã không suốt ngày cằn nhằn thúc giục cháu, sao cháu không nói cho bà ngoại biết chứ?”
Liêu Âm Lê còn chưa nói hết, Thường Thăng đã đẩy cửa tiến vào, vẻ mặt nôn nóng, hiển nhiên là có việc gấp, nhưng thấy Kinh Di đang gọi điện thoại, đành phải tạm thời ra ngoài trước.
Dường như Kinh Di cũng biết anh muốn nói gì.
Thật khó khăn mới có thể khiến bà ngoại bình tĩnh lại, Thường Thăng và Hà Ngâm Hành liền đẩy cửa đi vào, hai người bọn họ tới đây đều vì sự kiện trên mạng kia.
Kinh Di nhận di động từ Thường Thăng, trên Weibo đầy rẫy các tiêu đề “Bạn gái bí mật của Tạ Ngọc Võng”, còn có mấy bài liên quan tới Tạ Ngọc Võng, tùy tiện xem một cái thì đều đang sôi nổi thảo luận chuyện này.
Hóa ra có một tài khoản tên là Soga đăng lên Weibo, nói mình đi ngang qua XX lộ, trùng hợp gặp được Tạ Ngọc Võng bịt kín mít đi với bạn gái. Hai tấm ảnh, một bức chụp Tạ Ngọc Võng hôm đưa A Quất về rồi quấn lấy Kinh Di bắt cô đưa cậu ra tận ngoài ngõ, bức ảnh khác là cảnh hai người đang ôm chặt nhau.
Một số người hâm mộ Tạ Ngọc Võng nói người đàn ông kia không phải là Tạ Ngọc Võng, một số người thì sống chết không tin, nói chỉ là bạn bè bình thường, chủ thớt nói quá lên.
Sau khi được người hâm mộ đổ thêm dầu vào lửa, tài khoản Soga đó lại đăng thêm một video, mặc dù hình ảnh rất mờ, nhưng có thể nhìn thấy rõ ràng Tạ Ngọc Võng đang quấn quýt si mê ôm lấy Kinh Di và A Quất như thế nào, đầu tiên Tạ Ngọc Võng cúi người xuống hôn lên cái đầu nhỏ của A Quất, lại chủ động ôm Kinh Di không chịu buông tay, vẫn là A Quất bị kẹp giữa hai người tới biến dạng.
A Quất trở thành chứng cứ xác thực.
Người hâm mộ chẳng thể tranh cãi lại dù chỉ một câu.
Cũng may Kinh Di không bị lộ mặt trong video, từ đầu tới cuối chỉ là hình ảnh mơ hồ, nhưng những người quen biết chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
“Làm sao bây giờ, cô giáo?” Hà Ngâm Hành hỏi.
Trên mặt Kinh Di không nhìn rõ vui buồn, cô chỉ xem qua vài phút, dáng vẻ giống như không hề để chuyện này trong lòng, mãi một lúc lâu sau mới nói một câu.
“Chắc Võng Võng bị dọa sợ rồi.”
Tạ Ngọc Võng quả thật rất hoảng sợ.
Hôm nay cậu định quay một cảnh mưa, vốn dĩ đã chuẩn bị xong xe phun nước tạo mưa, nhưng ông trời biết chiều lòng người, buổi sáng trời vẫn trong xanh, nhưng giữa trưa có gió thổi mạnh, không được bao lâu đã bắt đầu mưa to gió lớn.
Cả đoàn làm phim vội vàng bận rộn, lần này lão Dương cũng đi cùng, khi biết có chuyện lớn xảy ra thì Tạ Ngọc Võng đang quay một cảnh phim quan trọng, cả đoàn phim gồm 200 người đều bận rộn, anh khẽ cắn môi, không dám làm phiền Tạ Ngọc Võng vào lúc này, chỉ có thể tự mình bàn bạc với phòng làm việc để nhanh chóng tìm biện pháp giải quyết.
Khi quay xong cảnh này đã là 6 giờ chiều.
“Anh nói cái gì?!” Tạ Ngọc Vọng giống như cướp lấy di động của lão Dương, cậu càng xem trong lòng càng hoảng, chuyện đầu tiên khi bình tĩnh lại là bảo lão Dương phải bảo vệ thông tin cá nhân của Kinh Di.
Lão Dương biết người con gái này quan trọng như thế nào đối với Tạ Ngọc Võng nên anh đã sớm bảo người làm việc đó.
Tạ Ngọc Võng ngồi xuống ghế, thật sự vô cùng sợ hãi, Kinh Di chỉ vừa mới mềm lòng, bây giờ lại xảy ra chuyện này, không biết có ảnh hưởng tới cuộc sống của cô hay không, liệu cô có nghĩ là cậu cố tình để lộ chuyện này ra không? Có phải cô rất ghét dính líu tới những tin tức giải trí như này không?
Trong đầu cậu chỉ còn lại một mớ hỗn độn lung tung rối loạn, hô hấp dồn dập.
May mà lão Dương nhắc nhở cậu: “Ngọc Võng, đầu tiên cậu nên gọi điện thoại giải thích với cô ấy đi.”
Tạ Ngọc Võng nắm chặt di động trong tay, lần đầu tiên không dám bấm dãy số kia, cuối cùng phải lấy hết can đảm, nhưng lại nghe thấy giọng nữ lạnh lùng trong điện thoại: “Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được...”
Xong rồi, cậu nghĩ, chắc chị Kinh Di cho cậu vào sổ đen rồi.
Tạ Ngọc Võng là một người vốn rất lý trí bình tĩnh, nhưng chỉ cần gặp chuyện có liên quan tới Kinh Di thì đặc biệt hoảng lọan.
Lão Dương thấy, có lẽ chính là câu nói quan tâm quá sẽ bị loạn, vì yêu mà sợ.
Mười phút sau, Tạ Ngọc Võng mới bắt đầu giải quyết từng việc một.
Khi cậu gọi điện thoại cho Tạ Ngọc Ngô, bảo cô ấy gọi điện hỏi thăm Kinh Di, nhưng Tạ Ngọc Ngô chỉ nói đang bận rồi tắt máy, trong lúc Tạ Ngọc Võng cảm thấy tuyệt vọng thì Tạ Ngọc Ngô ở đầu dây bên kia thầm nghĩ trong đầu: Cướp người của chị gái mày này, dọa chết thằng nhóc thối nhà ngươi, xứng đáng!
7 giờ, khi Tạ Ngọc Võng định đăng Weibo làm sáng tỏ mọi việc thì Kinh Di gọi điện thoại tới.
Cậu giật mình tới mức suýt chút nữa đánh rơi di động.
“Chị Kinh Di.” Giọng nói của cậu run lên nhè nhẹ.
Kinh Di ừ một tiếng, nghe không ra vui giận, hỏi lại: “Bây giờ cậu đang ở đâu?”
Tạ Ngọc Võng ngây ngốc nói địa chỉ, từ tên đường tới số nhà.
Kinh Di nghe xong thì tắt máy.
Tạ