Cậu Thiếu Niên Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 19


trước sau


Edit: Hanna


 
Một đêm này Kinh Di ngủ rất ít, mới vừa chợp mắt thì đã không thể ngủ tiếp được, mở mắt thấy đồng hồ chỉ 6 giờ.

 
Vì vậy cô đành thức dậy làm việc.
 
Khi Hà Ngâm Hành tới đây gọi Kinh Di đi ăn sáng thì cô đã làm việc hơn hai tiếng rồi.
 
“Cô giáo.” Hà Ngâm Hành nhìn bộ sườn xám đã sắp thành hình trên tay Kinh Di, kinh ngạc hỏi: “Cô giáo dậy từ bao giờ thế?”
 
Kinh Di không dừng lại động tác trên tay, nói: “Hình như là 6 giờ, chị không ăn sáng đâu, bữa trưa cũng không cần gọi chị nữa.”
 
Hà Ngâm Hành nhìn sắc mặt lạnh nhạt vô cảm của Kinh Di thì không dám khuyên thêm điều gì, một khi cô giáo đã quyết định thì ngay cả bà ngoại Liêu cũng không thể ngăn cản, cô bé nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài rồi đóng cửa lại, không dám quấy rầy thêm.
 
Sau đó Hà Ngâm Hành lại tới đây một lần nữa để đưa vào một ấm trà, buổi trưa còn đặc biệt dặn dò dì Trần làm món ăn Kinh Di thích, Hà Ngâm Hành đi khuyên nhưng Kinh Di vẫn không ra khỏi phòng làm việc.
 
Thường Thăng chờ ngoài sân, nhìn thấy Hà Ngâm Hành quay ra một mình, thở dài một hơi.
 

Mãi cho đến buổi chiều, một cuộc điện thoại từ nhà cũ ở Tô Châu gọi đến mới có thể ngăn cô lại.
 
Là bà ngoại Liêu Âm Lê của Kinh Di.
 
“Đứa nhỏ này, chuyện của cháu với thằng bé nhà họ Tạ là như thế nào vậy?” Bà ngoại hỏi thẳng vào vấn đề.
 
Kinh Di sửng sốt, còn chưa hiểu được tại sao bà ngoại ở Tô Châu xa xôi mà đã biết được việc này, ấp úng hỏi: “Bà ngoại, tại sao bà biết?”
 
Liêu Âm Lê bỗng nhiên vui vẻ nói: “Tại sao lại không biết, Đan Đan cho bà xem hết rồi, đã rầm rộ trên mạng gì gì đó. Nếu bà ngoại biết cháu có người yêu rồi thì đã không suốt ngày cằn nhằn thúc giục cháu, sao cháu không nói cho bà ngoại biết chứ?”
 
Liêu Âm Lê còn chưa nói hết, Thường Thăng đã đẩy cửa tiến vào, vẻ mặt nôn nóng, hiển nhiên là có việc gấp, nhưng thấy Kinh Di đang gọi điện thoại, đành phải tạm thời ra ngoài trước.
 
Dường như Kinh Di cũng biết anh muốn nói gì.
 
Thật khó khăn mới có thể khiến bà ngoại bình tĩnh lại, Thường Thăng và Hà Ngâm Hành liền đẩy cửa đi vào, hai người bọn họ tới đây đều vì sự kiện trên mạng kia.
 
Kinh Di nhận di động từ Thường Thăng, trên Weibo đầy rẫy các tiêu đề “Bạn gái bí mật của Tạ Ngọc Võng”, còn có mấy bài liên quan tới Tạ Ngọc Võng, tùy tiện xem một cái thì đều đang sôi nổi thảo luận chuyện này.
 
Hóa ra có một tài khoản tên là Soga đăng lên Weibo, nói mình đi ngang qua XX lộ, trùng hợp gặp được Tạ Ngọc Võng bịt kín mít đi với bạn gái. Hai tấm ảnh, một bức chụp Tạ Ngọc Võng hôm đưa A Quất về rồi quấn lấy Kinh Di bắt cô đưa cậu ra tận ngoài ngõ, bức ảnh khác là cảnh hai người đang ôm chặt nhau.
 
Một số người hâm mộ Tạ Ngọc Võng nói người đàn ông kia không phải là Tạ Ngọc Võng, một số người thì sống chết không tin, nói chỉ là bạn bè bình thường, chủ thớt nói quá lên.
 
Sau khi được người hâm mộ đổ thêm dầu vào lửa, tài khoản Soga đó lại đăng thêm một video, mặc dù hình ảnh rất mờ, nhưng có thể nhìn thấy rõ ràng Tạ Ngọc Võng đang quấn quýt si mê ôm lấy Kinh Di và A Quất như thế nào, đầu tiên Tạ Ngọc Võng cúi người xuống hôn lên cái đầu nhỏ của A Quất, lại chủ động ôm Kinh Di không chịu buông tay, vẫn là A Quất bị kẹp giữa hai người tới biến dạng.
 
A Quất trở thành chứng cứ xác thực.
 
Người hâm mộ chẳng thể tranh cãi lại dù chỉ một câu.
 
Cũng may Kinh Di không bị lộ mặt trong video, từ đầu tới cuối chỉ là hình ảnh mơ hồ, nhưng những người quen biết chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
 
“Làm sao bây giờ, cô giáo?” Hà Ngâm Hành hỏi.
 
Trên mặt Kinh Di không nhìn rõ vui buồn, cô chỉ xem qua vài phút, dáng vẻ giống như không hề để chuyện này trong lòng, mãi một lúc lâu sau mới nói một câu.
 
“Chắc Võng Võng bị dọa sợ rồi.”
 
Tạ Ngọc Võng quả thật rất hoảng sợ.
 
Hôm nay cậu định quay một cảnh mưa, vốn dĩ đã chuẩn bị xong xe phun nước tạo mưa, nhưng ông trời biết chiều lòng người, buổi sáng trời vẫn trong xanh, nhưng giữa trưa có gió thổi mạnh, không được bao lâu đã bắt đầu mưa to gió lớn.
 
Cả đoàn làm phim vội vàng bận rộn, lần này lão Dương cũng đi cùng, khi biết có chuyện lớn xảy ra thì Tạ Ngọc Võng đang quay một cảnh phim quan trọng, cả đoàn phim gồm 200 người đều bận rộn, anh khẽ cắn môi, không dám làm phiền Tạ Ngọc Võng vào lúc này, chỉ có thể tự mình bàn bạc với phòng làm việc để nhanh chóng tìm biện pháp giải quyết.
 
Khi quay xong cảnh này đã là 6 giờ chiều.
 
“Anh nói cái gì?!” Tạ Ngọc Vọng giống như cướp lấy di động của lão Dương, cậu càng xem trong lòng càng hoảng, chuyện đầu tiên khi bình tĩnh lại là bảo lão Dương phải bảo vệ thông tin cá nhân của Kinh Di.
 
Lão Dương biết người con gái này quan trọng như thế nào đối với Tạ Ngọc Võng nên anh đã sớm bảo người làm việc đó.
 
Tạ Ngọc Võng ngồi xuống ghế, thật sự vô cùng sợ hãi, Kinh Di chỉ vừa mới mềm lòng, bây giờ lại xảy ra chuyện này, không biết có ảnh hưởng tới cuộc sống của cô hay không, liệu cô có nghĩ là cậu cố tình để lộ chuyện này ra không? Có phải cô rất ghét dính líu tới những tin tức giải trí như này không?
 
Trong đầu cậu chỉ còn lại một mớ hỗn độn lung tung rối loạn, hô hấp dồn dập.
 
May mà lão Dương nhắc nhở cậu: “Ngọc Võng, đầu tiên cậu nên gọi điện thoại giải thích với cô ấy đi.”
 
Tạ Ngọc Võng nắm chặt di động trong tay, lần đầu tiên không dám bấm dãy số kia, cuối cùng phải lấy hết can đảm, nhưng lại nghe thấy giọng nữ lạnh lùng trong điện thoại: “Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được...”
 
Xong rồi, cậu nghĩ, chắc chị Kinh Di cho cậu vào sổ đen rồi.
 
Tạ Ngọc Võng là một người vốn rất lý trí bình tĩnh, nhưng chỉ cần gặp chuyện có liên quan tới Kinh Di thì đặc biệt hoảng lọan.
 
Lão Dương thấy, có lẽ chính là câu nói quan tâm quá sẽ bị loạn, vì yêu mà sợ.
 
Mười phút sau, Tạ Ngọc Võng mới bắt đầu giải quyết từng việc một.
 
Khi cậu gọi điện thoại cho Tạ Ngọc Ngô, bảo cô ấy gọi điện hỏi thăm Kinh Di, nhưng Tạ Ngọc Ngô chỉ nói đang bận rồi tắt máy, trong lúc Tạ Ngọc Võng cảm thấy tuyệt vọng thì Tạ Ngọc Ngô ở đầu dây bên kia thầm nghĩ trong đầu: Cướp người của chị gái mày này, dọa chết thằng nhóc thối nhà ngươi, xứng đáng!
 
7 giờ, khi Tạ Ngọc Võng định đăng Weibo làm sáng tỏ mọi việc thì Kinh Di gọi điện thoại tới.
 
Cậu giật mình tới mức suýt chút nữa đánh rơi di động.
 
“Chị Kinh Di.” Giọng nói của cậu run lên nhè nhẹ.
 
Kinh Di ừ một tiếng, nghe không ra vui giận, hỏi lại: “Bây giờ cậu đang ở đâu?”
 
Tạ Ngọc Võng ngây ngốc nói địa chỉ, từ tên đường tới số nhà.
 
Kinh Di nghe xong thì tắt máy.
 
Tạ

Ngọc Võng không hiểu cô có ý gì, hoảng hốt không chịu nổi, lập tức quyết định mua vé máy bay về Bắc Kinh, cậu không dám chần chừ.
 
Lão Dương ở một bên lo lắng suông, nhưng không dám khuyên can, tâm trạng bây giờ của Tạ Ngọc Võng rất tệ, lại không biết có bao nhiêu phóng viên đang nhìn chằm chằm vào mọi hành động cử chỉ của cậu? Nhưng anh biết mình khuyên cũng khuyên không nổi, tốt nhất không nên mở miệng thì hơn.
 
Nửa tiếng sau, Tạ Ngọc Võng đã đến sân bay.
 
Ngồi trong phòng chờ máy bay hạng vip, khi cậu lấy hết can đảm chuẩn bị gọi lại cho Kinh Di một lần nữa thì bỗng nhiên nhận được cuộc gọi của Kinh Di trước.
 
Trong điện thoại người ở đầu dây bên kia nói: “Võng Võng, chị đang ở dưới khách sạn của cậu.”
 
Vì thế, đêm hôm đó, tại sân bay quốc tế Trường Bắc ở Nam Xương có một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc quái dị đang điên cuồng chạy mấy cây số. 
 
Nửa giờ sau, trong quán cà phê ngay bên ngoài một khách sạn.
 
Tạ Ngọc Võng, nam diễn viên nổi tiếng được mệnh danh là người tình trong mộng của hàng nghìn cô gái trẻ, vừa dựa vào bàn thở hổn hển, vừa vội vàng giải thích với Kinh Di.
 
“Chị Kinh Di, chị nghe em nói. Là do trợ lý của Đàm Tịch làm. Cô ta tiết lộ việc Đàm Tịch nuôi tiểu quỷ, sau đó sợ Đàm Tịch phát hiện nên đổ lên đầu em. Lần trước Đàm Tịch đi tới chỗ chị thì trùng hợp gặp em, còn sai người canh gần đó chụp ảnh lại, hiện tại chó cùng đứt giậu nên tung ảnh chụp hai chúng ta ra.”
 
Cậu nói một lúc lâu nhưng Kinh Di vẫn chỉ ngồi an tĩnh, mặt vô cảm nhìn cậu, không nói một lời.
 
Tạ Ngọc Võng luống cuống tay chân, giọng nói mang theo tiếng khóc đè nén: “Chị Kinh Di, chị phải tin em, thật sự không phải em.”
 
Sau một lúc lâu, Kinh Di mới nói: “Ừ, chị tin cậu.”
 
Tạ Ngọc Võng thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ thiếu nước quỳ xuống thôi, cậu dần bình tĩnh lại, hỏi: “Chị Kinh Di, vậy lần này chị tới đây để ...”
 
Lúc này Kinh Di mới khẽ mỉm cười, má lúm đồng tiền trên má phải càng hiện rõ, ngọt ngào không gì sánh được, giống như lần đầu tiên Tạ Ngọc Võng gặp cô.
 
Cô nói: “Mọi người đều nói, chị có một người bạn trai rất đẹp trai, vì vậy chị tới đây gặp cậu ấy.”
 
Tạ Ngọc Võng sửng sốt, nước mắt đã rơi xuống.
 
······
 
Tối hôm đó, Tạ Ngọc Võng trả lời một cuộc phỏng vấn trực tiếp của Hoàng Viễn, điều này lập tức dấy lên một cuộc tranh luận sôi nổi, bởi vì cuối chương trình, Tạ Ngọc Võng hát một bài hát đầu tiên kể từ khi ra mắt công chúng.
 
Là bài hát《 Ca khúc cho chính mình》.
 
Cậu ngồi trên sô pha ôm cây đàn ghi-ta, chậm rãi mở miệng.
 
“Muốn có nhưng không thể có được, anh tự hỏi nhân sinh là gì.
 
Điều nên từ bỏ lại mãi luyến tiếc, chỉ tìm cách gặm nhấm quá khứ.
 
Khi anh nhận ra thời gian là kẻ trộm, nó đã lấy đi toàn bộ sự lựa chọn.”
 
Không ai biết Tạ Ngọc Võng còn có thể ca hát, mà lại hát hay đến thế.
 
Cậu cất giọng hát trầm ấm với một nụ cười nhẹ như đang kể một câu chuyện xưa thâm tình, tình cảm thương nhớ không oán không hận, thâm tình không hối tiếc, giống như một người không biết mệt mỏi đang chờ đợi tình yêu, dịu dàng lặng lẽ, không bao giờ hối hận mà chờ đợi.
 
Hoàng Viễn hỏi cậu: Vì sao cậu chọn bài hát này, có lý do gì đặc biệt không? 
 
Cậu sửng sốt một giây, hình như có chút mê mang, mở miệng nói: Bởi vì ...
 
Cuối cùng cậu không nói gì, Tạ Ngọc Võng rũ mắt cười cười, nói: Cũng không có gì.
 
Sau khi chương trình được phát sóng, Tạ Ngọc Võng đã đăng một bài lên Weibo.
 
Ngay lập tức, chủ đề #Tạ Ngọc Võng công khai yêu đương# được bàn tán xôn xao.
 
Cậu đăng một bức ảnh, là Kinh Di năm 21 tuổi và bóng dáng của mình. 
 
Khi đó, bọn họ ngồi trên sô pha ở biệt thự Tây Sơn của nhà họ Tạ, Kinh Di dựa vào sô pha xem TV, Tạ Ngọc Võng vẫn còn để mái tóc xoăn bồng bềnh, hai tay ôm đầu gối ngồi bên cạnh Kinh Di, nghiêng mặt nhìn trộm cô, ngoan ngoãn đến kì lạ, nhưng Kinh Di không hề phát hiện điều gì.
 
Mọi người đều có thể nhìn ra ánh mắt khi đó của Tạ Ngọc Võng tràn ngập tình ý dào dạt, trìu mến và dịu dàng. 
 
Một dòng chữ: 17 tuổi, anh nhìn thấy em, biết em chính là lẽ sống của đời anh.
 
······
 
Hôm qua, Hà Ngâm Hành hỏi Kinh Di, rốt cuộc mẹ của Tạ Ngọc Võng đã nói gì với cô.
 
Kinh Di nói: “Dì ấy đưa chị tới phòng làm việc của Võng Võng.”
 
Phòng làm việc của Tạ Ngọc Võng có một căn phòng mà người ngoài chưa từng đặt chân vào, mật mã cửa là ngày đầu tiên Kinh Di tới nhà họ Tạ vào 6 năm trước.
 
Trong phòng tất cả đều là sườn xám, toàn bộ đều do Kinh Di tự tay làm, là những bộ mà cô tập may trong suốt 6 năm.
 
Từ tác phẩm ngây ngô đầu tay tới bộ sườn xám thành phẩm có thể mang ra đấu giá, toàn bộ đều được trưng bày cẩn thận trong căn phòng đó, không hề để sót một bộ nào.
 
Không ai biết Tạ Ngọc Võng đã bỏ ra bao nhiêu để sưu tầm cần ấy bộ sườn xám, lại trân quý từng bộ một.
 
Hà Ngâm Hành nghe vậy thì chết lặng, trợn mắt há hốc mồm.
 
Kinh Di vỗ vai cô bé, dịu dàng mỉm cười, nói: “Ngâm Hành, cậu học trò nhỏ tuổi nhất có lẽ sẽ trở thành “sư nương”, em và Thường Thăng nên làm quen trước đi.”
 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện