Rạng sáng 12 rưỡi, nhóm chat kí túc xá Bùi Hoán nhận được tin nhắn như thế này.
fire: Tối không về
Lúc này trong phòng đã tắt điện, điện thoại trên ba cái giường ngủ đều sáng đèn.
Ba phút trước, Triệu Địch vẫn còn lẩm bẩm Bùi Hoán ra ngoài làm gì, sao còn chưa trở lại.
Nhìn thấy dòng tin nhắn này, ba người trăm miệng một lời phát ra "Ố!"
Triệu Địch: "Đi đâu không về?"
Vì vậy nhóm kí túc xá náo nhiệt lên.
Một chú chó Địch đẹp trai: [??? Đi đâu!]
Nam đẹp trai: [Báo cáo sự thật!]
Đông đẹp trai: [Chị nào!]
fire: [Ở chỗ Nhan Tử Mịch]
Nhóm kí túc xá: "Chậc.
"
Tiểu Đông: "Sao lại là Nhan Tử Mịch vậy.
"
Một chú chó Địch đẹp trai vẫn hỏi trong nhóm: [Mày đêm hôm lại tới chỗ người ta làm gì?]
Nam đẹp trai cũng hỏi: [Mày ngày mai không phải cần dậy sớm tìm thầy Triệu à?]
fire: [Ở chỗ cậu ấy thì không thể dậy sớm?]
Nghĩ thì hình như cũng đúng.
Chủ đề cũng thật sự có thể dừng ở đây rồi, mọi người người về chỗ, người chơi điện thoại.
Nhưng Triệu Địch không cam tâm.
Từ khi Bùi Hoán quen biết Nhan Tử Mịch, cả người Bùi Hoán đều quái lạ.
Cậu ta lại không dám nói nhiều cái gì.
Chỉ là đồ ăn được nhét vào mồm rồi, cậu ta lại không hỏi thì, thật sự, quá có lỗi với bản thân.
Vì vậy Triệu Địch hỏi: [Mày 10 giờ hơn còn ra ngoài là đi tìm cậu ấy?]
fire: [Không phải]
Bùi Hoán nói không phải, hai bạn cùng phòng lại cao hứng.
Đông đẹp trai: [Lẽ nào là tìm người khác, lười về nên tới chỗ đàn em?]
Nam đẹp trai: [Chị nào!]
fire: [! ! ]
fire: [Trong đầu bọn mày ngoài gái còn gì nữa?]
Cái phòng kí túc xá này thật sự độc thân quá lâu, chỉ cần có người có biến, những người khác đều hò hét.
Ồ tất nhiên không bao gồm Triệu Địch, cún si tình ngàn năm, cậu ta bây giờ làm mọi thứ cho Nhã Nhã, mọi người thấy mà không trách nổi.
Nam đẹp trai: [Thế mày muộn thế còn ra ngoài làm gì?]
fire: [Mua cốc trà sữa cho Nhan Tử Mịch]
"Mua cốc trà sữa cho Nhan Tử Mịch.
" Vu Nam đọc câu này ra, cậu ta có chút nghi ngờ: "Ý gì, nó chơi game thua à?"
Triệu Địch nhoẻn cười: "Không thể đơn thuần là mua trà sữa à?"
Vu Nam vẫn khó hiểu: "Đêm hôm mua trà sữa cho đàn em" Cậu ta suy đoán: "Là đàn em muốn uống à?"
Triệu Địch chợt nhớ tới Trà Manh Manh Hải Dương lúc nãy, còn có Nhan Tử Mịch nói đói trong vòng bạn bè.
Đù má cái thằng này!
Triệu Địch: "Có lẽ là vậy.
"
Vu Nam nghĩ ngợi rồi lại nói: "Bùi Hoán có từng làm chuyện này cho bọn mình chưa?"
Tiểu Đông: "Không có.
"
Vu Nam cười một cái: "Nó làm sao sẽ làm cái chuyện này cho bọn mình, cười chết.
"
Triệu Địch mặt không biểu cảm tiếp lời: "Mày là ai?"
Vu Nam lại nói: "Cứ như là đôi tình nhân nhỏ ý, anh Hoán dạo này rốt cuộc là tình trạng gì vậy?"
Triệu Địch có chút kích động: "Mày cũng thấy thế đúng không?"
Vu Nam nghĩ một chút, lắc đầu rất nhanh: "Có lẽ sẽ không đâu, Bùi Hoán à.
"
Triệu Địch "ờ" kéo dài: "Cũng đúng.
"
Vu Nam: "Thôi đừng nói bừa, Bùi Hoán vẫn khá là ghê tởm loại chuyện này.
"
Triệu Địch gật đầu: "Đúng thật.
"
Tiểu Đông có chút mơ hồ: "Bọn mày nói cái gì thế?"
Triệu Địch, Vu Nam: "Không có gì.
"
Qua vài phút, Vu Nam bỗng nhiên phụt tiếng bật cười.
"Triệu Địch.
" Vu Nam gọi.
Triệu Địch: "Sao?"
Vu Nam cười nói: "Hôm nay ai cười mày xếp hàng rồi cướp vé gì cho Nhã Nhã.
"
Triệu Địch lập tức nghe hiểu, cũng bật cười theo, cậu ta nói: "Nó lái xe mô tô tới đường Lam Hoa cũng phải 20, 30 phút.
"
Vu Nam: "Nửa cái Lam Thành, nó thật là.
"
Hai người lại cùng nhau bật cười, không nói gì thêm nữa.
Vu Nam lẩm bẩm: "Ý gì đây thằng nhóc này.
"
Triệu Địch vội vàng tiếp lời: "Chính xác.
"
Triệu Địch mừng điên, cuối cùng cậu ta không cô đơn một mình.
Ở một bên khác, Bùi Hoán cất điện thoại đi tắm rửa.
Dẫu sao thì cũng không ngủ nhờ một đêm, ít nhiều sẽ có chút quen đường quen lối, anh rất tự nhiên mặc quần áo của Nhan Tử Mịch, cũng rất tự nhiên tắt điện phòng ngủ Nhan Tử Mịch, nằm lên giường.
Vì để Nhan Tử Mịch buổi tối uống ít trà sữa, Bùi Hoán mua cốc nhỏ, cũng thử một ngụm.
Nhưng anh không khoái trà sữa, chả nếm ra được vị đặc biệt đó đó kia kia trong lời Nhan Tử Mịch, đây là trà sữa à?
Lúc này trà sữa đã bị Nhan Tử Mịch uống hết, nhưng vẫn chưa vứt cốc, túi cũng không vứt, để gọn lên bàn.
Bùi Hoán chỉ liếc một cái, không đặc biệt quan tâm chuyện này.
Nhưng anh quan tâm cái gì thế nhỉ?
"Cậu thở sao nặng thế?"
Lên giường được nửa phút, Bùi Hoán vẫn có thể nghe được tiếng thở của Nhan Tử Mịch.
Nhan Tử Mịch lập tức nín lại: "Có sao?"
Bùi Hoán đặt tay lên trán Nhan Tử Mịch: "Ốm rồi?"
Nhan Tử Mịch: "Không có.
"
Cứ như vậy một lúc, hai người cũng thích ứng được ánh sáng trong phòng, Bùi Hoán thu tay về thì nghe thấy Nhan Tử Mịch gọi anh một tiếng: "Anh ơi.
"
Nhan Tử Mịch nói rất nhẹ, giống như lông vũ, tai của Bùi Hoán dường như bị cậu cào một cái.
"Sao đấy?" Bùi Hoán cười hỏi.
Nhan Tử Mịch: "Anh đi đâu mua trà sữa thế?"
Bùi Hoán nói: "Đường Lam Hoa.
"
Nhan Tử Mịch nói càng nhẹ: "Quá xa.
"
Bùi Hoán cười, anh xoay đầu nhìn Nhan Tử Mịch: "Cậu đang tủi thân à?"
Tiếng thở của Nhan Tử Mịch càng nặng hơn vài giây: "Không có.
"
Nhan Tử Mịch nói như thế, Bùi Hoán nhớ ra lúc nãy khi anh đứng ở cửa đã nhìn thấy dáng vẻ của Nhan Tử Mịch.
Hình như cũng rất tủi thân, cứ đứng mãi không động, cho tới khi Bùi Hoán hỏi cậu "Đang nghĩ cái gì" cậu mới di chuyển bước chân cho Bùi Hoán vào.
Lúc nãy không có được đáp án, vì vậy Bùi Hoán lại hỏi Nhan Tử Mịch: "Đang nghĩ cái gì?"
Nhan Tử Mịch vẫn không trả lời chính diện, cậu tiếp tục bỏ rơi câu hỏi của anh: "Nhưng mà muộn như thế, cửa hàng trà sữa đóng cửa rồi nhỉ.
"
Bùi Hoán dùng giọng điệu không quan tâm lắm nói: "Tôi nhờ anh ta làm cho tôi một cốc.
"
Nhan Tử Mịch không tin, thấp giọng gọi tên: "Bùi Hoán.
"
Bùi Hoán cười.
"Là sắp đóng cửa.
" Bùi Hoán lời ít ý nhiều: "Nhưng vị nhân tình vẫn còn, tôi nói tôi từ đại học Lam Thành tới, ông chủ liền làm cho tôi.
"
Đương nhiên, ông chủ cũng hỏi có phải mua cho bạn gái không, Bùi Hoán nói không phải.
Có điều cái này không quan trọng.
Nhan Tử Mịch lại hít một hơi rất nặng rồi từ từ thở ra.
Bùi Hoán cuối cùng có chút phỏng đoán: "Cảm động rồi à?"
Nhan Tử Mịch không phủ nhận: "Dạ.
"
Bùi Hoán cười, lại sờ tóc Nhan Tử Mịch: "Cảm động rồi nhỉ, không uổng tôi bị gió thổi lâu tới vậy.
"
Nhan Tử Mịch hỏi: "Anh sao lại muốn mua cho em?"
Bùi Hoán nghe được ra đã rất buồn ngủ rồi, nhưng vẫn chậm rãi trả lời Nhan Tử Mịch: "Tâm trạng muốn ăn một cái gì đấy đều là ngay lập tức, cảm xúc tới nhanh cũng tới chậm, bỏ qua thì không còn là hương vị đấy nữa.
"
Giọng của Bùi Hoán càng nói càng nhẹ.
Anh dường như trả lời cho câu hỏi của Nhan Tử Mịch, dường như lại không phải.
Nhan Tử Mịch không hỏi tiếp nữa, mở lời nói: "Cảm ơn.
"
Giọng nói của Bùi Hoán mang chút ý cười: "Cảm ơn ai?"
Nhan Tử Mịch: "Cảm ơn anh trai.
"
Tiếng anh của Nhan Tử Mịch vừa nhẹ vừa dịu dàng, là âm thanh thôi miên vô cùng.
Vì vậy cuối cùng, Bùi Hoán để lại cho Nhan Tử Mịch tiếng cười rất nhẹ rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Người này ngược lại thì ngủ rất ngon, Nhan Tử Mịch thì không ngủ được.
Thế giới này làm gì có thẳng nam như thế này chứ.
Nhan Tử Mịch thở dài một hơi, tay vươn ra khoảng không rất to giữa hai người.
Có điều cậu không chạm Bùi Hoán, cậu sợ Bùi Hoán tỉnh dậy.
Cũng sợ bản thân cảm động quá, say trà sữa, nói vớ vẩn doạ người với Bùi Hoán.
Ngày hôm sau Bùi Hoán dậy rất sớm, Nhan Tử Mịch nghe hô hấp của Bùi Hoán tới rạng sáng hơn ba giờ, lúc theo Bùi Hoán dậy đầu hoa mắt váng.
Bùi Hoán bảo cậu tiếp tục ngủ cậu không chịu, ngơ ngác bò dậy, nhưng lại không có việc làm liền ngồi ở giường đợi, cho tới tận khi Bùi Hoán tắm xong nói tạm biệt với cậu.
Sau khi tiếng đóng cửa truyền tới, Nhan Tử Mịch lại nằm lên giường, cuối cùng liếc nhìn điện thoại, mới bảy giờ sáng.
Một buổi sáng cứ ngủ như vậy mà qua, Nhan Tử Mịch vệ sinh cá nhân xong rồi ăn chút gì đó thì đã là buổi chiều, cậu chốc nữa phải tới phòng vẽ một chuyến.
Nghĩ rằng phòng vẽ không có chuyện lớn gì, Nhan Tử Mịch theo quán tính mang tranh của Triệu Địch tới.
Xuống dưới tầng, Nhan Tử Mịch gặp một người ở ngoài nhà trọ.
Thực ra có lẽ có thể nói không quen, hai người tuy rằng cùng một học viện nhưng không cùng lớp, cũng không có qua lại, nhưng lúc này gặp phải, đôi bên đều liếc nhìn đối phương vài giây.
Chu Hoa, cái người tỏ tình với Bùi Hoán rồi bị nói là ghê tởm.
Không biết rằng anh ra sống ở chỗ này hay là có việc đi qua.
Nhan Tử Mịch không muốn giao lưu nhiều với anh ta, nhưng lúc mắt đối mắt, Chu Hoa lại cười với cậu một cái.
Nhan Tử Mịch không đáp lại nụ cười này.
Không được mấy bước, hai người cuối cùng vượt qua nhau, nhưng rất nhanh, Chu Hoa gọi tên cậu.
"Nhan Tử Mịch.
"
Nhan Tử Mịch từ từ đi chậm lại.
Cậu không quay đầu lại, nhưng cảm nhận được Chu Hoa quay đầu.
Chu Hoa cũng hỏi: "Cậu không phải