Thời điểm Hoàng Anh trở lại bàn liền thấy Minh Anh đang dè dặt ngồi yên ở đó, thấy anh trở lại ánh mắt cô nhìn anh có phần hoảng loạn và sợ hãi hơn.
Hoàng Anh kéo ghế ngồi xuống, Minh Anh ở phía đối diện vội nói: "Xin lỗi giám đốc, vừa nãy tôi không có cố ý."
Cô thề với trời với đất là không có cô ý.
Tại lúc nãy khoảnh khắc xui rủi cô không kiểm soát bản thân mình nên mới gây ra chuyện tày trời như này.
Hoàng Anh để áo vest sang một bên, lạnh lùng mở miệng: "Tôi biết, cũng là do bản thân cô chột dạ nên thế."
Khóe miệng Minh Anh giật giật, không thể không thừa nhận rằng anh đã nói đúng rồi.
Cô cười gượng giải thích: "Thực sự tôi cũng đâu nhiều chuyện đến mức đó đâu."
Cô chỉ bàn luận có chút xíu thôi mà...
Chút xíu thôi...
Hoàng Anh lạnh nhạt nói tiếp: "Về chuyện cô cùng nhân viên trong công ty bàn tán chuyện gì trong công ty tôi không quan tâm, miễn không ảnh hưởng đến tiến độ công việc là được.
Nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó cả, đừng có đưa một sự việc ra ngoài phạm vi sự thật của nó.
Đừng tưởng trong công ty có chuyện gì mà tôi không biết cả."
Chẳng lẽ lúc trước cô cùng mọi người bàn luận đủ thứ chuyện anh đều biết nội dung cả.
Cho nên hôm nay nói vậy với cô với hàm ý cảnh cáo?
Đã đến nước này, chỉ có thể làm như vậy thôi...
Minh Anh duy trì nụ cười trên miệng, nhận lỗi: "Ha ha, tôi biết tôi biết mà.
Tôi sẽ rút kinh nghiệm thật sâu sắc.
Nay tâm trạng anh ta đang không tốt, cô phải nhún nhường xin lỗi.
Mà hình như mọi khi cô cũng phải nhún nhường mà, đâu phải nguyên hôm nay mà nhỉ?
Đúng lúc này phục vụ đem đồ ăn đến, nhìn đồ ăn được bày biện gọn gàng trên mặt bàn, Minh Anh liền nhanh nhảu mời anh, xóa tan đi không khí có chút ngượng ngùng đang bủa vây: "Giám đốc, mời anh ăn trưa.
Hoàng Anh liền cầm đũa lên, không chút kiêng nể bắt đầu gắp đồ ăn.
Minh Anh ở phía đối diện cũng cầm đũa lên mà ăn trưa.
Hai người cùng im lặng không nói gì mà dùng bữa.
Có lẽ đây chính là bữa cơm có phần khó nuốt nhất mà Minh Anh từng ăn, phải dùng bữa trong thái độ dè dặt, phải cẩn trọng trong từng câu chữ mà mình nói ra, và đặc biệt là không được thoải mái mà mở miệng nói chuyện.
Cứ yên lặng như này mãi cô chắc sắp phát rồ mất.
Trong khi các bàn khác thì rộn ràng sôi nổi thì bàn này đang yên tĩnh đến lạ thường.
Không biết qua bao lâu, trong khi Minh Anh vẫn đang tập trung ăn uống trong âm thầm, thì Hoàng Anh ngồi đối diện đặt đũa xuống, nói với cô: "Ngày mai cô không cần phải đến nhà tôi nữa."
Một thông tin bất ngờ ập đến làm Minh Anh có chút tiếp thu không kịp, vẫn giữ nguyên