Ngày hôm sau, do buổi tối có lịch hẹn với chị Quỳnh ăn cơm nên sau khi hoàn thành tất cả công việc, Minh Anh liền tới điểm hẹn.
Hai chị em lâu ngày gặp nhau nên có đủ thứ chuyện để nói.
Nói được một lúc, bỗng nhiên Quỳnh như nhớ một vấn đề gì đó, vội kéo Minh Anh lại hỏi: "Minh Anh, vài ngày trước chị mới biết là người xem mắt chị nhờ em lần trước lại là giám đốc công ty em đang làm.
Em làm ở đó có ổn không.
Chắc hẳn anh ta đã biết em đi hộ, anh ta có làm khó gì em không?"
Minh Anh không ngờ sự việc mình luôn giấu và muốn đem đi vào quên lãng đã bị phát hiện ra như này, cô có chút ngượng ngùng trả lời: "Hóa ra chị biết rồi à.
Anh ta không làm gì khó em cả.
Chuyện chị đã nhờ em, cũng đã xong em cũng không muốn chị nghĩ nhiều nên nói như vậy..."
Quỳnh nghe vậy lập tức cắt ngang lời cô, đáp: "Chỉ hiểu tính em mà, chị chỉ sợ anh ta sẽ làm khó gì em thôi, anh ta mà không làm khó gì em thì may rồi.
Mẹ chị sau buổi hôm đó cứ cằn nhằn mãi mối này không thành, tiếc này tiếc nọ.
Chị thì không vướng phải anh ta là quá may rồi, thân phận anh ta cũng đâu phải tầm thường, dây vào chỉ có thêm rắc rối mà thôi."
Minh Anh lập tức bắt được từ khóa quan trọng, có phần khó hiểu hỏi lại: "Thân phận anh ta như nào vậy, sao lại không tầm thường?"
Không phải cũng chỉ là một người lập nghiệp bình thường thôi sao?
"Em có biết tập đoàn Nguyễn Thị không? Anh ta là cậu cả nhà đó đấy."
Minh Anh thực sự không ngờ đến, nghe vậy thì trố mắt, nhất thời không thể tin nổi: "Cậu cả tập đoàn Nguyễn Thị?"
Đến mức Phan Thị phải nhắm đến thì Minh Anh đã biết con người này không tầm thường rồi, nhưng đến mức này cô không ngờ đến.
Thực sự trước đây cô cũng chỉ nghĩ anh ta là người bình thường, có chút tài năng lập nghiệp nên bị Phan Thị nhòm ngó đến mà thôi.
Chứ chưa từng nghĩ đến anh ta có xuất thân danh gia vọng tộc như vậy.
Nhà họ Nguyễn, đâu phải dòng họ bình thường, tiếng tăm cũng ngang ngửa Phan Gia đó.
Quỳnh gật đầu: "Đúng vậy đấy, em cũng biết nhà họ Nguyễn thuộc thuộc dàn danh gia vọng tộc, gia tộc lớn đó cũng có biết bao nhiêu chuyện to chuyện nhỏ.
Trong khi anh ta còn là cháu đích tôn nữa.
Tốt nhất là không dây vào cho lành."
Minh Anh vẫn chưa thoát nổi cú sốc, nhưng trong thâm tâm vẫn thấy khó hiểu: "Nhưng mà dù sao anh ta cũng là con trưởng, tại sao không về tiếp quản công ty mà lại tự mình lập công ty riêng như vậy chứ?"
Không phải giới quý tộc đều vậy sao, con cái trong nhà rồi cũng sẽ về công ty của gia đình để tiếp quản.
Như hệt Gia Bảo trở về Phan Thị làm việc.
Nhưng tại sao Hoàng Anh lại không về Nguyễn Thị và