Sáng hôm sau.
Công việc cũng đã hoàn thành xong, hôm nay cũng là thời gian nghĩ ngơi tự do.
Hoàng Anh chưa có kế hoạch cho ngày hôm nay như nào cả nên sáng ra anh đi dạo loanh quanh khu nghỉ dưỡng, thế nào lại vô tình gặp phải người quen.
Trịnh Khả Như nhìn thấy anh cũng rất bất ngờ, xong cô ta vẫn thản nhiên mà đi đến chào hỏi: "Nguyễn tổng, lại gặp rồi.
Cậu có việc ở thành phố này sao?"
Hoàng Anh cũng không ngờ đến sự trùng hợp này, lịch sự đến chào hỏi: "Đúng vậy.
Không ngờ lại gặp Trịnh tổng nhanh như vậy! Có lẽ là duyên số nhỉ."
Cô ta bật cười: "Chúng ta đúng là có duyên thật."
"Không ngờ có dịp như này, vậy chúng ta có thể cùng nhau nói chuyện không?"
Trịnh Khả Như cũng không từ chối, liền đáp: "Cậu đã nói vậy tôi cũng không từ chối."
...
Minh Anh ngủ nướng cả buổi sáng.
Cho đến gần trưa cô mới tỉnh lại, ăn sáng chuẩn bị đồ các kiểu sau đó cô mới lên đường bắt đầu cuộc hành trình đi chơi hiếm có và ngắn ngủi này của mình.
Nhưng trong cuộc hành trình đó lại xảy ra biến cố.
Minh Anh đang đi trong khuôn viên khu nghỉ dưỡng lại gặp phải người quen.
"Cháu gái."
Bà Giang thấy cô thì không kìm nén nổi niềm vui mừng, vội đi đến chỗ cô.
Khóe miệng Minh Anh giật giật, cả người phút chốc đứng hình.
Thật không ngờ...!Về duyên số này...
Trùng hợp thế, lại gặp bác gái hôm qua.
"Bác gái." Minh Anh lễ phép chào hỏi lại.
Bà Giang nhìn thấy cô dường như rất phấn khích, vui mừng nói: "Cháu đây rồi, bác tìm cháu mãi."
Minh Anh nghe đến đây thoáng bất ngờ, hỏi ngược: "Tìm cháu ạ?"
Sao lại đi tìm cô chứ?
Tìm cô làm cái gì vậy?
Bà Giang tươi cười đáp lại: "Đúng vậy, hôm qua cũng nhờ có cháu mà bác thoát khỏi cửa hiểm một mạng.
Trước đây thấy cháu ở đây nên đoán trừng cháu đang nghỉ dưỡng ở đây nên bác mới mua chút đồ tìm đến để tạ ơn cháu."
Nói xong, bà Giang liền đưa túi to túi nhỏ hướng về phía Minh Anh.
Minh Anh nhìn túi to nhỏ trước mặt, mi mắt phút chốc giật liên hồi.
Sao...!Vẫn không thoát nổi thế này?
Minh Anh biết bác gái này có chấp niệm rõ trong việc phải hậu tạ cô sau khi được cô giúp đỡ.
Cô cũng đã từ chối rồi, tưởng mọi chuyện đã êm đẹp theo ý cô, ai mà có ngờ đâu, chấp niệm của bác gái này lại mãnh liệt đến thế đâu?
Thấy hành động của bà Gianh, Minh Anh vô thức lùi ra sau một bước, vội xua tay:
"Cháu không cần mấy món đồ này đâu, giúp người là chuyện cháu nên làm mà.
Mà bác đã xuất viện rồi sao? Sức khỏe của bác vẫn ổn chứ."
Bà Giang mỉm cười, đáp: "Vẫn ổn lắm.
Cũng là nhờ có ơn cứu mạng của cháu cả.
Hôm qua bác còn muốn hậu ta cho cháu chút mà cháu lại chạy đi nhanh như vậy."
Minh Anh cười gượng, cố giải thích cho bà hiểu: "Ôi cháu không cần hậu ta gì đâu.
Hôm qua cháu cũng đã nói rõ rồi mà."
Lần đầu tiên cô thấy, từ chối việc người khác đền ơn lại khó khăn như vậy đấy!
Giúp người là việc nên làm, trước đây cô cũng giúp nhiều người rồi.
Việc này cũng là việc nên làm, thấy người khó khăn bản thân