Quang thấy cô hành động vậy cũng quay sang, thấy Hoàng Anh ở đó cũng gật đầu chào hỏi: “Giám đốc.”
Hoàng Anh khẽ gật đầu coi như đáp lại lời chào hỏi của bọn họ.
Anh khẽ liếc mắt qua phía hai người, sau đó đi vào văn phòng làm việc của mình.
…
Mấy ngày sau đó, lượng công việc cứ thế ùn ùn kéo đến.
Minh Anh bận tối mắt tối mũi, thở không ra hơi.
Buổi sáng như mọi khi đến nhà anh, sau đó đến công ty làm việc.
Thời gian này công ty quả là nhiều việc, Minh Anh và Hoàng Anh đều rất bận rộn.
Suốt mấy ngày hai người ngoài trừ nói chuyện với nhau về vấn đề công việc ra thì cũng chẳng có thời gian mà nói đến chuyện khác.
Việc của ai người đó làm.
Nhưng lần này khác so với trước lúc tới thành phố X.
Có lẽ sau mấy lần trò chuyện lần đó mà thái độ của cả hai hòa hoãn hơn, không căng thẳng như trước nữa.
Buổi tối hôm nay Hoàng Anh và Minh Anh có bữa ăn xã giao với đối tác.
Cả bữa cơm đều rất suôn sẻ, Hoàng Anh cùng với vị đối tác kia trò chuyện khá vui vẻ.
Bữa cơm này anh không tránh khỏi việc phải uống rượu, tối nay anh uống kha khá.
Còn Minh Anh đáng lẽ ra cũng phải uống rượu.
Nhưng sau kinh nghiệm say rượu lần trước, cô khéo léo từ chối, may mắn vị đối tác kia không khó tính lắm, không bắt ép cô phải uống.
Minh Anh chỉ là trợ lý đi cùng, thi thoảng là nói mấy câu về công việc, thi thoảng thì sẽ là người rót rượu cho hai vị sếp này, ngoài hai việc đó, thì cô chỉ ở một bên im lặng mà ăn uống.
Khi bữa cơm xã giao kết thúc, Minh Anh không có uống rượu với công việc của người trợ lý nên cô đương nhiên sẽ là người lái xe.
Sau khi chào tạm biệt đối tác xong thì anh lên xe đi về nhà.
Hoàng Anh đã uống không ít rượu, gương mặt giờ đã hơi ửng đỏ, ánh mắt có vài tia máu đỏ.
Thấy anh đã yên vị ngồi trên xe, Minh Anh liền mở miệng: “Vậy giờ tôi đưa anh về nhà nhé!”
Hoàng Anh ngả lưng ra sau, nhắm mắt dưỡng thần, mở miệng: “Chưa về vội, đến chỗ này đi.”
Có lẽ dưới tác dụng của men rượu, giọng điệu của anh không còn lạnh nhạt, không cảm xúc như mọi khi, lời nói của anh hôm nay dường như được thêm chút hơi ấm.
Minh Anh khi nghe anh nói vậy thì khá bất ngờ, nhưng cô cũng không có hành động phản bác nào, nghe lời chở anh đến địa điểm anh nói.
Sau mười lăm phút đi xe, Minh Anh chở anh đến hồ Thiên Hà, đây là một địa điểm khá nổi tiếng ở thủ đô.
Không gian hồ rộng rãi, cây xanh xung quanh hồ bao trùm, khá là thoáng mát.
Nơi đây cũng không quá ồn ào như phố xá tấp nập ngoài kia.
Ở đây thư giãn cũng khá là hợp lý.
Hoàng Anh xuống xe,