Hà My không chịu thua nói tiếp: "Có người chống lưng càng ngày càng hống hách đấy!"
Minh Anh khoanh tay trước ngực, đảo mắt, liếc xéo kẻ trước mắt: "Này Hà My, cô bớt cái thói kiếm cớ gây chuyện này đi.
Chẳng lẽ cô nghe đồn ở đâu cái chuyện tôi với cái vị nhà họ Nguyễn kia nên đâm lòng ghen ghét, tính bỏ Gia Bảo rồi lôi kéo người họ Nguyễn về bên mình à."
Minh Anh nhận thấy xái giả thiết mình đưa ra nó cũng hợp lý lắm đó chứ.
Vì ganh ghét cô cô ta có thể làm bất cứ việc gì.
Nhìn thái độ kiêu ngạo của Minh Anh làm Hà My càng tức tiết, cô ta cười nhạo chê bai: "Tôi không có vô liêm sỉ như cô, thân phận thấp hèn cố gắng tìm kiếm đại gia."
Máu Minh Anh sôi lên não, đang định phản bác thì một giọng nói phát ra từ sau lưng: "Hóa ra xỉ nhục người khác là thú vui của cô à?"
Giọng nói vang lên làm cả hai người phụ nữ đều giật mình, Hà My nhìn thấy anh thì không khỏi bất ngờ, hỏi: "Nguyễn tổng?"
Minh Anh cũng hết sức bất ngờ khi thấy anh đi đến, còn nói câu vừa rồi nữa.
Hoàng Anh đi tới gần cạnh hai người phụ nữ, đứng cạnh Minh Anh, như đang ở cùng chuyến tuyến với cô, bình thản nói: "Thân phận đại tiểu thư của Kiều Gia cũng không phải dạng vừa, nhưng lên tiếng nói những lời không hay với nhân viên của tôi như vậy không phải việc cô nên làm đâu."
Hà My như nhận ra nguyên do mà người đàn ông này đến đây mà nói vậy, mỉm cười nói: "Nguyễn tổng, tôi khuyên anh thật, nên cẩn thận với người phụ nữ này, cô ta không đơn giản như anh nghĩ đâu."
Hoàng Anh khẽ bật cười, ánh mắt sắc bén nhìn người đối diện: "Hình như vấn đề này không liên quan tới cô cả.
Nhân viên của tôi tôi quản lý hình như chưa đến lượt cô lên tiếng."
Hà My nghe xong mà khóe miệng giật liên hồi, xong cô ta bật cười, nhìn Hoàng Anh và đáp lại một cách trào phúng: “Tôi quên mất điều quan trọng rồi.
Anh bênh cô ta như vậy cũng đúng thôi mà!”
Hàm ý trong câu nói là gì, cả Minh Anh và Hoàng Anh đều hiểu.
Minh Anh càng nghe càng cảm thấy bất lực, bất lực thật sự.
Hoàng Anh vẫn giữ nụ cười trên gương mặt, bình tĩnh nói: “Cô Hà My, cô nên ăn nói cẩn thận một chút.
Vô duyên vô cớ cáo buộc mối quan hệ của người khác, đó là điều nên làm sao?”
Minh Anh nghe vậy thì ngước mắt nhìn anh, có phần không tin.
Vừa nãy anh nghe hết cuộc đối thoại giữa cô và cô ta rồi?
“À, hóa ra anh đang giải thích về mối quan hệ của hai người à?”
Ý cười của người đàn ông càng dâng cao, Hoàng Anh nói tiếp: “Giải thích sao? Cấp trên cấp dưới thì có gì để giải thích chứ? Tôi nhận ra ngoài vấn đề công việc, cô hình như quá quan tâm đến đời sống riêng tư của người ta như vậy đấy.”
Minh