"Minh Anh, cô ăn nói cho nó cẩn thận." giọng nói Hà My đã thêm vài phần cảnh cáo
"Cuộc đời tôi nói chuyện với ai cũng cẩn thận cả.
Nhưng với loại người không xứng thì bản thân cần gì miễn cưỡng!" Nói rõ ràng ra là loại người như cô tôi đây không cần phải nói năng cho cẩn thận, vì cô không xứng!
"Bảo sao anh Bảo không chịu nổi cô.
Tính cách cô như này, chia tay đúng là lẽ đương nhiên.
Đúng là tự làm tự chịu!"
Lông mày Minh Anh khẽ nhíu lại, trong lòng bội phục kẻ đối diện đến vạn phần: "Tôi tự làm tự chịu đấy là việc của tôi.
Hà My cô có vẻ hơi quan tâm tôi quá rồi không, cô quan tâm tôi như vậy làm tôi thật thấy ngại đó.
Mà với cả, cô nên chỉnh sửa lại câu từ một chút, không phải Gia Bảo đá tôi, mà tôi đá anh ta nhé.
OK"
"Tính vớt vát lấy bản thân mình một chút mặt mũi sao.
Nhưng thật đánh tiếc, sự thật vẫn là sự thật, bị bỏ rơi vẫn là bị bỏ rơi thôi!"
Càng nói lại làm Minh Anh thấy buồn cười.
Buồn cười dã man.
"Hà My, cô bảo tôi đang cố vớt vát lại chút mặt mũi mà không thấy buồn cười sao.
Trong chuyện này, ai mới là kẻ đang cố gắng kéo lại chút mặt mũi.
Ai mới là kẻ thẹn quá hóa giận, không biết trả thù tôi như nào mới cho tôi vào danh sách đen!"
Hoàng Anh đứng trong góc liền thấy bất ngờ, không ngờ ẩn tình đằng sau lại như vậy.
Cô ta ấy thế mà là người yêu cũ của Gia Bảo?
Hà My không những không thấy hổ thẹn với những lời nói đúng tim đen của Minh Anh, mà vẫn còn kiên cố phản bác: "Cô phỉ báng người khác, vu cáo người khác, đấy là cái giá cô phải trả!"
"Ồ, cái giá sao? Nếu phải trả giá thật thì tôi phải ra tòa để mà trả giá chứ không phải là cần cô và anh ta lập thủ đoạn như vậy đâu.
Điều đó chứng tỏ là gì đây, tôi hành động hoàn toàn đúng, không sai chút nào!"
Tay Hà My siết chặt lấy túi xách, bản thân bắt đầu có dấu hiệu của mất kiểm soát, lên giọng: "Minh Anh, tôi cảnh cáo cô.
Cẩn thận từng câu nói của cô.
Không hậu quả không chỉ như kia đâu, mà còn thảm hại hơn đấy!"
Minh Anh lại mỉm cười, khẽ vén mái tóc ngắn, lập tức đổi chủ đề sang một vấn đề khác: "Cô biết không, tôi thực sự rất tò mò, tôi và anh ta bên nhau năm năm, vậy mà anh ta còn sẵn sàng tuyệt tình, vô liêm sỉ bỏ tôi theo cô.
Vậy chẳng lẽ cô không nghĩ đến tình cảnh sau này, anh ta sẽ làm điều tương tự với cô à!"
"Anh ấy sẽ không bao giờ làm thế!" Hà My khẳng định một cách chắc nịch.
Minh Anh: "Giọng điệu của cô trông có vẻ hiểu anh ta quá nhỉ!"
Hà My: "Đương nhiên, tôi hiểu anh ấy nhiều hơn cô.
Anh ấy cần gì, muốn gì, tôi đều có thể giúp anh ấy được!"
Từ vừa nãy đến giờ, Minh Anh cố gắng để bản thân không cười ra tiếng, nhưng bây giờ cô thật kiềm không nổi: "Hiểu anh ta nhiều hơn tôi? Ha ha...!Buồn cười thật đó.
Tôi bên anh ta bao nhiêu năm nay còn chưa hiểu nổi anh ta, thế mà cô nói cô hiểu hơn tôi.
Tôi thực sự phục, rất lấy làm tâm phục khẩu phục đó! Vả lại, một loài động vật suy nghĩ bằng [email protected] dưới như anh ta á.
Chơi chán cô rồi sau này cũng sớm đá cô đi thôi!"
Trong lòng Hà My rất tức giận, thiếu chút nữa là muốn vung nắm tay lên.
Nhưng dường như trong một khắc như nghĩ ra gì đó, bản thân liền bình tĩnh lại, liếc xéo người đối diện: "Hoàng Minh Anh, cô nghĩ tôi dễ bị cô lừa cái trò ly gián này của cô lắm à.
Cô nghĩ tôi và cô giống nhau sao? Chỉ nguyên cái gia thế của cô thôi cũng đủ để phá hủy tương lai của cô rồi!"
"Hình như tương lai sau này ra sao cũng không có liên quan tới cô thì phải.
Với cả, kẻ chỉ biết cậy gia đình như cô thì vẻ vang hơn ai mà mạnh miệng như vậy."
"Còn hơn kẻ con hoang không cha không mẹ như cô!"
Ánh mắt của Minh Anh bất chợt lạnh đi, bàn tay khẽ siết lại.
Cha mẹ, cô ta là cái thá gì mà dám nhắc đến hai từ đó trước mắt cô?
Minh Anh thực sự không muốn nhiều chuyện.
Nhưng mà ai đó cố tình gây sự, đừng trách cô.
Ánh mắt thay đổi, biểu cảm trên gương mặt thanh tú cũng thay đổi, mắt đối mắt, Minh Anh lạnh lùng nói: "Không cha không mẹ còn hơn kẻ có cha mẹ dạy dỗ, chăm non nhưng hành động thì vô văn hóa y như chưa từng được dạy bảo vậy."
"Cô..." Một thoáng kia, nhìn ánh mắt đó, Hà My không hiểu sao bản thân có chút giật mình, muốn nói tiếp nhưng không được.
Thấy Hà My không nói tiếp được nữa, Minh Anh lập tức tiếp lời: "Sao...!Tôi làm sao hả? Hà My, chắc cô cũng hiểu rõ từ trước đến giờ tôi là một người không dễ bị người khác bắt nạt nhỉ.
Ai đối xử với tôi như nào, tôi sẽ đối xử với tôi