Hoàng Anh và Sơn cùng nhau rảo bước dưới khu chung cư.
Trong lòng Hoàng Anh không khỏi cảm thán:
"Có được một căn nhà ở đây cũng không tồi đâu!"
Được bạn khen, Sơn chẳng những không thấy vui, còn cảm thấy tổn thương sâu sắc trong lòng: "Thôi đi ông tướng, căn của tôi so với căn chung cư cao cấp của cậu thì có là gì."
Chọn mãi có mỗi khu này có căn hộ phù hợp với tiêu chuẩn anh đề ra, chất lượng cũng có thể nói là được, nhưng so với căn cao cấp ở trung tâm thành phố của Hoàng Anh thì cũng chỉ là muỗi thôi!
Hoàng Anh nghe vậy thì bật cười, vỗ vai cậu ta: "Thử so sánh với những người cùng tuổi xem.
Thế này thật sự là rất thành công rồi!"
Độ tuổi hiện tại so với người cùng lứa cũng chỉ đang là thời gian vừa ra trường tìm việc, có được thành công, có tiền tự mua nhà thì còn gì bằng.
"Có căn nhà riêng cũng tốt, đỡ chạm mặt bố mẹ, đỡ bị phàn nàn chuyện lấy vợ!"
"Thế giờ cậu định tính sao?"
Sơn khó hiểu quay sang nhìn anh: "Tính cái gì mà tính, tính chuyện yêu đương à? Thôi đi! Tôi thấy mình vẫn nên trung thành với độc thân thì hơn!"
Sau nhiều chuyện xảy ra, anh nhận thấy, độc thân vẫn là chân ái của cuộc đời.
Dính đến chữ "tình" có bao giờ là vui vẻ đâu...
"Sẽ có cô gái hợp với cậu thôi!"
Sơn thở dài một hơi, mỉm cười: "Hy vọng là vậy."
"Được rồi, đứng chờ ở đây đi, tôi đi lấy xe."
"Ừ."
Hoàng Anh đứng tại dưới khuôn viên khu chung cư đợi Sơn đi lấy xe.
Minh Anh đi bộ trên vỉa hè, từng bước chầm chậm trở về nhà.
Trong đầu miên man từng suy nghĩ hỗn loạn.
Làm sao bây giờ, minh oan cho bản thân thế nào đây?
Dường như muốn để chính miệng anh ta giải thích cho tên Hoàng Anh kia là cô bị mình oan là không có khả năng.
Bởi vì anh ta đang cô ý nhắm vào cô mà.
Vô liêm sỉ tới thế là cùng, rõ ràng mình sai còn mặc kệ đúng sai vu oan cho kẻ khác.
Thật là xui xẻo quá đi, mới đi làm được tuần mà lại bị lôi vào mớ hỗn độn như vậy, đen hết chỗ nói.
Minh Anh vừa đi vừa nghĩ linh tinh.
Một bóng người cả thân quần áo màu đen, mũ đen, khẩu trang đen nhanh như chớp lướt qua, trong lúc cô không để ý liền giật lấy túi xách trong tay cô.
Túi xách nhanh chóng tiến vào tay người bóng đen.
Sự việc diễn ra nhanh lẹ trong vòng có mấy giây ngắn ngủi.
Minh Anh đứng hình tại chỗ, chưa kịp tiếp thu sự việc đang diễn ra.
Thế mà gặp cướp!!!
Đùa nhau à!!!
Thành phố là nơi cướp giật nhiều vô kể, Minh Anh trước giờ là người luôn cẩn thận, chưa phải gặp tình trạng như này bao giờ, nhưng thế mà hôm nay lại được dịp trải nghiệm.
Cô nhìn bóng đen chạy như bay phía trước, không thể làm gì ngoài việc chạy theo, cũng không quên kêu lớn: "Cướp...!Cướp...!Cướp..."
Số nhọ hay, hôm nay cô lại đeo giày cao gót bảy cm, thế nên việc đuổi theo có chút khó khăn, tốc độ không thể nhanh như mọi khi, mà bóng đen kia càng lúc càng xa.
Chỗ này là chỗ mấy khu chung cư, người dân đang ở dưới sảnh thời điểm này khá ít.
Cũng chỉ là mấy cụ già với trẻ nhỏ, bọn họ nghe cô kêu cướp cũng chẳng thể làm gì ngoài trơ mắt nhìn, một vài người muốn giúp nhưng sức mình thì không được, một vài người thì cố tình thấy khó mà không cứu.
Bóng đen kia chạy rất nhanh, vài lần quay lại như muốn xem Minh Anh đuổi theo mình tới đâu rồi, đến khúc rẽ muốn rẽ hướng để cắt đuôi người phía sau, liền không cẩn thận va thẳng người hướng kia đi lại.
"Bịch!!!" cú va chạm khá mạnh, cả hai liền ngã nhào ra đất, tên áo đen bị bất ngờ túi xách trong tay liền bị vung ra một bên.
Hoàng Anh bị va chạm, sau khi ngã ra đất lông mày liền nhíu chặt lại, hiển nhiên là không ngờ sự việc này.
Ngẩng đầy lên muốn xem xét tình hình thì liền thấy người đàn ông áo đen vừa bị ngã nhanh như chớp đứng bật dậy, vội cầm lấy túi xách phụ nữ bị văng ra rồi chạy đi.
Một ý nghĩ ngay lập tức đập vào não bộ anh, sau đó là một giọng nói lanh lảnh vang vào tai: "Cướp!!! Cướp!!! Giúp tôi với!!!"
Anh ngay lập tức không cần suy nghĩ thêm nữa, hiểu chuyện gì đang diễn ra, đứng dậy đuổi theo tên cướp.
Đàn ông với đàn ông, sức lực ngang ngửa nhau, thế nên Hoàng Anh muốn đuổi theo kịp đó cũng không phải vấn đề quá lớn.
Tên cướp chạy được vài bước liền bị người đằng sau đạp cho một cái lại ngã lăn ra đất.
Hoàng Anh phản ứng rất nhanh, thấy kẻ kia ngã nhào liền nhanh như chớp giật lại túi xách trong tay anh ta.
Tên cướp vốn định cướp lại, nhưng thấy có vẻ không