Tại nhà hàng...
"Có phải người đàn ông này không?" Hoàng Anh đưa điện thoại tới cho Dung, trên màn hình là bức ảnh của Cao Gia Minh.
Dung có chút mơ hồ, nhìn tấm ảnh mà suy nghĩ hồi lâu: "Em không nhớ rõ lắm, lúc đó em cũng bị say rượu mà."
Không nhận được câu trả lời như mong muốn, Hoàng Anh nhìn em gái mà không nhịn được mắng một câu: "Chơi bời cho lắm vào, rồi biết hậu quả chưa?"
Dung không biết dính nghe câu này đến lần bao nhiêu rồi, bị nghe đến phát chán liền gật đầu lia lịa cho có: "Em biết rồi, biết rồi, mà chuyện này anh đừng có nói cho bố mẹ biết đấy, không em toi đời luôn!"
Hoàng Anh: "Cô chú không biết?"
"Đương nhiên rồi, em chỉ có kể cho mình anh biết thôi đấy!"
Để bố mẹ cô mà biết thì không biết tương lai cô sẽ đi về đâu đây.
Hoàng Anh dù gì cũng là vị cứu tinh của cô, có những bí mật đã nói cho anh biết sẽ không bao giờ lo kẻ thứ ba biết đến.
Uy tín đến vô cùng.
"Nốt lần này thôi!" Không biết đã là lần bao nhiêu anh bao che cho lỗi của Dung rồi.
Dẫu biết là sai nhưng không nhịn đợi mà chiều chuộng cô em gái này một chút.
Đạt được điều mình muốn, Dung như mở cờ trong bụng vui vẻ vô cùng.
Bỗng nhiên nhớ ra một vấn đề, liền quay sang hỏi anh: "Mà anh, lúc chị gái kia có nói cái gì mà do chị ấy giúp em mà bị vạ lây cái gì đó, có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Chuyện này không liên quan đến em!" Nhắc lại chuyện này làm Hoàng Anh không khỏi đau đầu, nhớ lại lời nói của Minh Anh vừa nãy, không biết bản thân có nên tin vào cô không.
"Chuyện này không liên quan tới em sao được.
Dù gì chị ấy cũng là ân nhân của em, cũng vì giúp em mà bị rắc rối cũng không hay cho lắm."
Hoàng Anh nghe vậy lông mày liền nhíu chặt, khó hiểu nhìn cô: "Em nói hay thật đấy, em lo cho người khác gặp rắc rối vì em.
Sao không nghĩ người anh này của em đang bị em kéo vào rắc rối đây này." Tự nhiên bị gắn cái danh bi3n thái vào người, với một người liêm chính như anh có khác gì một sự sỉ nhục đầy to lớn đâu.
Dung: "Vừa nãy em rõ ràng đã giải thích rồi mà.
Còn nhận hết về phần mình nữa.
Em đâu ngờ được chị ấy là nhân viên của anh đâu?"
Hoàng Anh: "Nhờ em mà người ta không biết đang nghĩ anh là loại người gì rồi!"
Dung: "Giải thích rõ rồi chắc chị ấy cũng biết mình hiểu lầm thôi.
À mà đúng rồi, lần trước gặp chị ý nói anh còn có hành động bi3n thái là sao, còn sờ...!A..."
Không chờ cô nói hết câu, Hoàng Anh liền gõ một cái thật mạnh lên đỉnh đầu cô, cơn đau ngay lập tức từ đỉnh đầu lan tỏa ra.
"Sao anh lại đánh em?" Dung uất ức nhìn anh, hai tay ôm lấy đầu mình.
Hoàng Anh gằn ra từng chữ: "Đánh cho chừa cái tội chỉ biết nói linh tinh."
Dung bĩu môi, lầm bầm: "Em đâu có nói linh tinh, em chỉ thuật lại lời chị ý đã nói thôi mà!"
Hoàng Anh thấy khổ quá mà.
Một sự việc bị Minh Anh hiểu nhầm thành bi3n thái thì thôi đi.
Đến đứa em gái mình cũng có suy nghĩ như vậy.
Chẳng thể làm gì khác ngoài tận tình mà giải thích cho cô: "Hôm đó là hiểu lầm, còn chưa rõ ràng được với người ta thì lại bị em vu luôn cái tội danh kẻ bi3n thái.
Nhờ vậy mà trong lòng cô ta giờ không biết nhân phẩm của anh đã tụt dốc xuống thế nào rồi!"
"Vậy thì bây giờ hiểu lầm đã được giải quyết.
Nếu anh còn lo chị ấy còn nghĩ sai về anh thì em sẽ tích cực tuyên truyền giải thích.
Đâu thể để hình tượng của anh em trở nên thối nát trong mắt người ta được."
"Nói thì dễ còn làm mới khó.
Còn biết bao nhiêu chuyện liên quan đến đây này."
Từ chuyện cô ta giúp Dung một lần, lại đến việc hợp đồng bên Bích Lan, và Cao Gia Minh có