Ngày thứ bảy cuối tuần, Bảo Ngọc từ bên ngoài đem một túi đồ vào văn phòng giám đốc.
Nhìn vào bao bì sang trọng có thể nhận thấy đây là đồ của một cửa hàng trang sức nổi tiếng.
Cô đặt đồ lên bàn, cười nói: "Đồ anh nhờ em lấy, em lấy rồi này."
Hoàng Anh hiểu ngay ra là món đồ gì, cũng không kiêng kị gì Bảo Ngọc đang ở đây, lấy hộp đồ trong túi, kèm theo biên lai bên cạnh, anh không quan tâm tới tờ biên lai kia, vứt bừa sang một bên, mở hộp đồ.
Bên trong là chuỗi vòng ngọc xanh ngọc đẹp đẽ, làm Bảo Ngọc đứng một bên không khỏi ngưỡng mộ.
"Món đồ này đem làm quà cho bác trai đúng là sự lựa chọn đúng đắn nhất mà!"
Hoàng Anh nhìn vào chuỗi vòng ngọc quý giá, khẽ cười, một nụ cười đầy nhạt nhẽo, xong đặt món đồ về chỗ cũ, thái độ lạnh nhạt vô cùng: "Mua cũng để cho có, ông ta có thích hay không, anh không quan tâm."
Giới thương lưu ai ai cũng biết, không phải chỉ riêng Bảo Ngọc, mối quan hệ của hai cha con anh được đồn đại nổi tiếng là không tốt.
Ông Phát có một người con trai tài giỏi, nhưng đấy không phải là niềm tự hào mà nỗi lòng đau đáu trong lòng ông.
Hai người này mỗi lần gặp nhau nếu may mắn thì có thể nói với nhau vài câu bình thường, xui xẻo thì cãi nhau một trận lớn.
Là người đứng ngoài cuộc, đứng theo quan điểm cá nhân, Bảo Ngọc khuyên can: "Bác ấy dù gì cũng là bố anh mà, máu mủ ruột rà, đâu nào thể chối bỏ được."
Hoàng Anh biết Bảo Ngọc là có ý tốt, nhưng mà trong hoàn cảnh hiện tại của anh thì không thích hợp: "Bảo Ngọc, có nhiều chuyện, em không hiểu được đâu.
Nhiều thứ, chỉ dễ dàng trên lời nói.
Để hành động được, đó là cả một vấn đề."
Bảo anh tha thứ cho ông ta, anh không làm được.
Bảo Ngọc chung quy là lo lắng cho anh, cũng không muốn để người người đồn đại những lời không tốt với anh, nên vẫn cứ cố gắng khuyên nhủ: "Cứ như vậy mãi cũng không phải cách hay!"
Hoàng Anh gạt đồ vừa lấy sang một bên, lại lấy tài liệu khác ra: "Thôi được rồi, không nói tiếp vấn đề này nữa.Vấn đề bên HF, em sắp xếp dùm anh, lựa thời gian hợp lý, anh muốn gặp trực tiếp bên đó."
Lần nào cũng thế, Hoàng Anh rất khéo léo biết cách để chuyển chủ đề câu chuyện, lần này cũng không ngoại lệ.
Bảo Ngọc cũng đã quen với tính cách này của anh, cũng không muốn nói chuyện này nữa, quay về vấn đề công việc: "Bên đó có vẻ muốn tránh chúng ta, nhưng anh yên tâm, em sẽ cố gắng."
Họ đã kiên trì bốn năm, kiên trì thêm một thời gian nữa, chắc chắn sẽ gặt hái thành công thôi...
...
Hoàng Anh nhận ra còn rất nhiều vấn đề liên quan đến pháp lý.
Bản thân liền trực tiếp ra phòng pháp lý, bảo nhân viên chỉnh sửa lại một số điều khoản nữa, xong rồi qua văn phòng, liền gọi