Minh Anh nghe vậy liền thấy khó hiểu, nhíu mày hỏi: "Mày vừa nói cái gì cơ?"
Cô không hiểu!
"Con điên này, sao mày lại đánh người vừa cứu tao, anh ấy không phải kẻ xấu, kẻ xấu đang ở bên kia kìa."
Minh Anh nghe vậy có chút chột dạ, theo hướng chỉ tay của Khánh Ngân nhìn sang một bên, đầu tiên là một người đàn ông ăn mặt chỉnh tề đứng đó nhìn chằm chằm cô, cô cũng thấy một đám người đang bị trói trong góc tối, vừa nãy do ánh đèn mờ cô chỉ thấy có Khánh Ngân và người đàn ông kia, không nhìn thấy đám người này nên cứ tưởng người đàn ông kia là người xấu, và...
Minh Anh khẽ nuốt nước bọt, lập tức nhanh như cắt đứng lên, hướng về phía người đàn ông mà mình vừa tặng một cú đá cho anh ta, cúi đầu một góc chín mươi độ, thành khẩn xin lỗi: "Thật sự xin lỗi, xin lỗi, tôi tưởng anh là người định hại bạn tôi nên mới đánh nhầm, thật tình xin lỗi."
Hoàng Anh vẫn bị cơn đau làm cho choáng váng, anh cố gắng chống tay xuống nền bê tông để ngồi dậy.
Sơn đứng nhìn chằm chằm Minh Anh, không hiểu sao lại thấy cô gái vừa nãy có chút quen mắt.
Hình như anh đã gặp ở đâu đó rồi.
Giờ mới nhận ra đứa bạn mình có vẻ không ổn, Sơn vội chạy lại đỡ anh, quan tâm hỏi một câu hơi thừa: "Cậu ổn chứ?"
Mặc dù khi nãy anh nhìn qua, lực đạo của cú đã kia không hề nhẹ, muốn ổn, hình như hơi khó...
Hoàng Anh khẽ lắc đầu, như muốn cho đầu óc mình tỉnh táo hơn, lúc này anh chợt nhận thấy trên trán mình có gì đó ướt ướt đang chảy xuống dần về phía mắt, tay anh theo phản xạ giơ lên chạm vào thứ đó.
Xong rồi cả bàn tay liền nhuộm màu đỏ tươi.
Hoàng Anh: "..."
Khánh Ngân ôm chặt lấy miệng, không thể tin được: "..."
Sơn cũng rất bất ngờ, quay sang nhìn về vết thương, liền thấy phía trán Hoàng Anh có một vết rách dài, máu đang như mưa không ngừng tuôn ra.
"Để tôi đưa cậu đến bệnh viện!"
Minh Anh đang trong tư thế cúi người một góc chín mươi độ, nghe vậy tim bỗng đập thịch một cái.
Cú đá vừa nãy làm anh ta phải đến bệnh viện?
Hình như cô cũng đá không đến nỗi mạnh lắm mà nhỉ...
Minh Anh khẽ liếc mắt về phía trước như muốn thăm dò tình hình, cô không nhìn rõ mặt anh ta, chỉ thấy một màu đỏ tươi kia ở trên trán, điều đó làm cô hoảng loạn, liền vội vàng cúi người xin lỗi: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không cố ý, thật lòng xin lỗi anh."
Lúc này Khánh Ngân tìm trong túi thấy có tấm vải trắng khô, vội vàng đưa Sơn đã anh cầm máu cho Hoàng Anh, Hoàng Anh đầu óc giờ đã bớt choáng váng, lúc nghe giọng nói có chút quen thuộc kia, lại thêm dáng người khá quen mắt, anh ngờ vực hỏi: "Hoàng Minh Anh?"
Trông rất giống cô ta!
Bị người ta nói trúng tên mình, mà giọng nói này có chút quen nhỉ, Minh Anh có chút bất ngờ, theo phản xạ ngẩng đầu, liền chạm ngay ánh mắt Hoàng Anh đang nhìn cô.
Giây phút ấy...
Tam quan như muốn sụp đổ...
Đầu óc như muốn nổ tung...
"Sao lại là anh?" Minh Anh buột miệng hỏi trong vô thức.
Mà chẳng biết rằng câu hỏi này rất chi là gợi đòn...
Quả thực, một câu