Mỗ Tư Diễn: Đã lâu không online, gần đây tôi bận việc dọn nhà với bạn trai đến Thượng Hải. Vốn là tưởng cậu ấy sẽ về quê mua nhà nhưng vì công việc của cả hai đều ở tại Thượng Hải, nên cuối cùng vẫn quyết định ở lại Thượng Hải. Tuy phòng riêng diện tích không lớn nhưng rất ấm áp.
Hôm nay tôi quyết định kể chuyện này ra vì có người bạn của tôi hỏi tôi vì sao lại nhất kiến chung tình với bạn trai như vậy. Cậu ta không tin vào nhất kiến chung tình gì gì đó. Tôi nói nếu chỉ có nhất kiến chung tình không thì không đủ, nói chính xác là nhất kiến chung tình cùng với lâu ngày sinh tình.
Lần đầu tiên gặp cậu ấy ở tàu điện ngầm, quả thật là bị cậu ấy hấp dẫn. Một thân người mặc áo T-shirt trắng quần jean, tóc ngắn có chút xoăn, thoạt nhìn mang lại cho tôi càm giác rất sạch sẽ thanh tao. Cậu ấy đứng trong đám đông ồn ào lại toát ra cảm giác xa cách. Mắt tôi sáng rực lên. Lúc đó cậu ấy xách theo mấy túi lớn, cảm giác chao đảo đứng không vững, tôi vốn định đứng lên nhường chỗ mình cho cậu ấy thì chưa gì cậu ấy là lao vào người tôi.
Tim tôi lúc đấy như ngừng đập mấy giây, hương thơm trên tóc, thân thể mềm mại, đầu óc tôi như mất kiểm soát liền đưa tay ôm cậu ấy, may mắn là trên tàu điện ngầm đông đúc thì việc va chạm là điều không thể tránh khỏi. Tôi cũng không để ý nhiều, ôm được vài giây thì rút tay về.
Tôi nảy sinh rất nhiều cảm giác với cậu ấy nhưng không ngờ cậu xuống ga sớm như vậy. Vấn đề là tôi vẫn chưa đến nơi nhưng liếc nhìn sang biển người đông đúc ngoài kia, có khả năng sẽ không bao giờ gặp lại được cậu ấy nữa. Không được, tôi nắm lấy cơ hội này, tôi liền theo chân cậu ấy xuống tàu, đi theo cậu ấy đến cổng đại học, còn điềm nhiên xin Wechat của cậu ấy.
Sau đủ kiểu rình mò thì bạn cùng phòng của tôi đều biết tôi đang theo đuổi nam thần, đều cười tôi, còn nói tôi nhìn như thiểm cẩu*. Tôi chẳng quan tâm, tôi rất vui vẻ làm thiểm cẩu không vấn đề gì. Tâm tư bạn trai tôi kỳ thật rất mềm mại, tôi rất thích nhìn bộ dạng mềm mại không thể làm gì tôi nhưng lại sợ cậu ấy nhẹ dạ như vậy lại không dám cự tuyệt tôi nếu cậu ấy không thích.
(*Thiểm cẩu, 舔狗, từ lóng để chỉ những chàng trai dù biết đối phương không thích mình, tỏ ra ghét bỏ nhưng vẫn một mực theo đuổi, bỏ ra bao nhiêu tâm sức dù bị người khác cười nhạo)
Vào lúc ấy, cuộc đối thoại của chúng tôi chính là:
Tôi: Chúng ta hẹn hò đi!
Cậu ấy: Tớ muốn đến khu tự học.
Tôi: Không sao đâu, tớ cùng cậu tới đó.
Cậu ấy:…
Tôi: Chúng ta đi ăn cơm đi, tớ biết có một nhà hàng mới mở ngon lắm luôn ấy…
Cậu ấy: Xa quá.
Ta: Thôi không sao đâu, chúng ta đi vào căng tin cũng được.
Cậu ấy:…
Ha ha dù sao tôi đã chuẩn bị trăm ngàn cách để cậu ây không có cơ hội từ chối rồi. Vừa bắt đầu tôi còn lo lắng liệu mình như vậy có hùng hùng hổ hổ dọa người hay không nhưng rồi tôi phát hiện kỳ thật bạn trai tôi cũng không phải là người thích ra quyết định, những chuyện nhỏ nhặt này tôi giúp hắn quyết định kỳ thật cũng rất tốt.
Cậu ấy, làm sao để mô tả cậu ấy đây nhỉ? Cậu ấy tự nói mình không đẹp trai, bạn tôi cũng nói cậu ấy chỉ bình thường nhưng tôi thật sự thấy cậu ấy đặc biệt đẹp, ở bên cậu ấy lâu như vậy nhưng tâm tôi vẫn xao động khi nhìn thấy cậu ấy. Thật ra lúc ở chung với nhau, tôi ỷ lại vào cậu ấy nhiều hơn, trên người cậu ấy có một khí chất trầm tĩnh rất đặc biệt, rất chân thật lại đơn giản mang lại cho người khác cảm giác thân thuộc.
Lúc trước, cậu ấy cứ luôn miệng khen tôi tài giỏi, thật sự là yêu vào rồi thì cứ vậy mà. Tôi lại cảm thấy những thành tựu trước hai mươi tuổi toàn là do cha mẹ tôi mang lại thôi, những thành tựu sau hai mươi tuổi trở đi mới được xem là thành tựu đích thực của tôi, hi vọng tôi có thể xứng với đánh giá của cậu ấy.
Tôi cảm giác được tôi đang dần mở cửa trái tim cậu ấy nhưng vẫn không thể bước vào, giữa chúng tôi vẫn còn một bức tường lớn vô hình nhưng không cách nào phá được. Vậy mà tình huống trả lời Zhihu xảy ra, tôi không nghĩ tới bức tường lớn kia thế mà lại dễ dàng phá vỡ như vậy. Hai chúng tôi đã thẳng thắn nói chuyện với nhau rốt cuộc cả hai đã thật sự thấu hiểu lẫn nhau.
Lúc đầu là nhất kiến chung tình sau rồi là lâu ngày sinh tình chính là thế này đây. Lúc đầu động tâm sau đó đã hoàn toàn trao gửi trái tim mình cho đối phương. Như bạn trai tôi nói, yêu là trách nhiệm, yêu là duy nhất có nhau. Rất nhiều bạn tôi đều không thể vượt qua cửa ải đầu tiên, tôi không thể khẳng định rằng quan điểm nào là đúng, quan niệm nào là sai mà chỉ có thể nói rằng việc biết nắm lấy cơ hội rồi cùng bạn trai tôi đến bây giờ là một trong những việc mà tôi làm tốt nhất cho đến bây giờ.
Tôi và bạn trai tôi thật sự có rất nhiều điểm bất đồng. Ví dụ như quy luật sinh hoạt và nghỉ ngơi của tôi rất tùy hứng còn bạn trai tôi thì lại như quy củ như một cụ già vậy, tôi thì tương đối liều lĩnh kích động, bạn trai tôi lại đặc biệt thận trọng, thế nhưng quan niệm về tình yêu của chúng tôi lại hợp nhau một cách kỳ lạ.
Tôi đặc biệt muốn nói với người bạn không tin vào nhất kiến chung tình kia rằng nhất kiến chung tình không phải là điều kiện tất yếu, lần đầu gặp gỡ có chung tình hay không quan trọng, quan trọng là… nếu đã động tâm thì phải biết nắm bắt cơ hội bởi vì ở thời đại này gặp được một người khiến mình động tâm đã không dễ dàng gì rồi nếu còn bỏ lỡ thì quả thật rất đáng tiếc.
﹌﹌﹌﹌﹌
Bình luận (648)
Vạn Vạn: Cuối cùng cũng đợi được Mỗ tiên sinh xuất hiện, hôm nay ăn cẩu lương vậy là đủ rồi!
Thi Yến: Tôi nghe bạn bè kể lại có một cặp đôi cực kì ngọt ngào trên Zhihu nên tôi liền tìm thử xem, kết quả là chậm một bước mất rồi, câu trả lời lần trước bị xóa mất rồi, chỉ biết nhìn phần bình luận và tự não bổ thôi, hi vọng bọn họ thật sự tuyệt vời như mọi người nói. Tôi cũng là gay, con đường này vốn dĩ rất khó đi, tôi cũng từng có một người khiến trái tim tôi rung động nhưng bởi rất nhiều nguyên nhân mà không thể kiên trì đến cùng, nhìn sự tình này tôi lại có chút niềm tin vào tình yêu. Gửi họ lời chúc phúc tốt đẹp nhất cũng là tự chúc phúc cho bản thân tôi.
Bảy tám bốn mươi » Thi Yến: Chúc phúc, cố lên!
Lưu An An An: Thật sự muốn xem ảnh của bọn họ!!
Trục Nhật Chi Nguyệt » Lưu An An An: Như trên!
Vạn Vạn » Trục Nhật Chi Nguyệt: Như trên!
polish: Mỗ tiên sinh cũng là một người tinh tế trong tình cảm đấy chứ, không hề giống với tưởng tượng của tôi về thanh niên học