“Để em chờ lâu, thật ngại quá.” Thấy Từ Thanh Tranh đang ngồi ngẩn người dưới lầu, Kỳ Gia áy náy bước lên nói.
Từ Thanh Tranh đứng lên cười nói: “Không sao đâu ạ. Học trưởng có việc bận mà, em cũng đợi không lâu lắm.”
Từ Thanh Tranh phủi phủi quần áo, bước về phía Kỳ Gia, “Quang cảnh quanh đại học F cũng không tệ, học trưởng đã từng dạo xung quanh đây lần nào chưa?”
“Đã từng rồi.” Kỳ Gia trả lời, lúc mới nói chuyện yêu đương với Phó Tư Diễn, hắn đã từng lôi kéo cậu đi thăm xung quanh đại học F.
Từ Thanh Tranh gật gật đầu, đột nhiên kéo ống tay áo Kỳ Gia, tinh nghịch hỏi: “Học trưởng đã hết bận chưa, buổi chiều anh có bận gì không ạ?”
“Buổi chiều anh phải về nhà, anh…” Kỳ Gia mới nói được một nửa thì liền nghe thấy âm thanh của Phó Tư Diễn từ phía sau truyền đến.
Kỳ Gia vừa quay đầu lại thì đập vào mắt là sắc mặt lạnh tanh của Phó Tư Diễn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay của Từ Thanh Tranh đang kéo ống tay áo cậu. Theo phản xạ cậu liền dịch người ra bên cạnh. Từ Thanh Tranh cũng không phản ứng lại, vừa quay lại nhìn thì thấy một nam sinh cao lớn anh tuấn bước tới.
“Cậu để quên điện thoại ở bên kia đây.” Phó Tư Diễn đưa điện thoại di động cho Kỳ Gia, cậu vội vàng cầm lấy.
Từ Thanh Tranh âm thâm đánh giá nam sinh trước mặt, hắn và Kỳ Gia là hai thể loại ngoại hình khác nhau. Kỳ Gia thì dịu dàng ấm áp, còn nam sinh này đường nét rõ ràng, tướng mạo cao to, thân hình phong độ tiêu sái. Từ Thanh Tranh đột nhiên nghĩ đừng nói người này là giáo thảo* trường đại học F mà bạn cô nhắc tới đấy nha.
(*Giáo thảo: từ chỉ nam sinh đẹp trai nhất trường)
“Là bạn của học trưởng sao ạ?” Từ Thanh Tranh hỏi.
“…Là…” Kỳ Gia cúi đầu, để nói ra hai chữ “bạn anh” trước mặt Phó Tư Diễn mới khó khăn làm sao.
“A, bạn sao?” Phó Tư Diễn cười lạnh một tiếng, vừa định giới thiệu thân phận thật sự của mình với nữ sinh này thì người kia chủ động đưa tay ra giới thiệu: “Chào anh! Em và học trưởng Kỳ Gia là đều cùng học chung trường, hôm nay em theo anh ấy đến trường đại học F dạo một chút ạ.”
“Chung trường sao?”
Từ Thanh Tranh ngượng ngùng, hai má hơi ửng hồng, thoạt nhìn rất đáng yêu, cô nghiêng đầu nhìn Kỳ Gia: “Vâng ạ! Em và học trưởng gặp nhau trên xe buýt, rất khéo phải không ạ? Đúng rồi, khéo hơn là giáo viên hướng dẫn của anh ấy lại là bố em, em cũng không ngờ tới luôn.”
Phó Tư Diễn nghe đến câu cuối cùng thì lửa giận đột nhiên nghẹn lại, hắn chợt nghĩ đến những lời Kỳ Gia nói lúc trước, “…Không phải em muốn che giấu gì, nhưng bây giờ chúng ta vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, vẫn chưa đủ khả năng phản kháng lại một số vấn đề đúng không nào?”
Đây chính là vấn đề phát sinh mà em ấy nhắc đến sao? Ví dụ như trước mặt tình địch cũng không dám công khai quan hệ.
“Còn anh là…?” Từ Thanh Tranh hỏi.
Phó Tư Diễn nhìn người trước mặt, lần đầu tiên hắn có cảm giác tính hướng của mình lại biến thành thứ khó nói thành lời như vậy, lần đầu tiên cảm thấy bó tay bó chân như vậy, tất cả chỉ vì một nữ sinh.
Cô bé này thích Kỳ Gia sao? Nếu cô ấy bị Kỳ Gia cự tuyệt liệu có ảnh hưởng gì đến việc học hành của em ấy không? Kỳ Gia sẽ cự tuyệt hay không?
…
Thời gian dừng lại vài giây, Phó Tư Diễn chỉ nghe thấy tiếng ve kêu trong bụi còn lại đều im phăng phắc. Trước đây trên mạng hắn nói ẩu nói tả trước mặt Kỳ Gia, nói muốn công khai, muốn cho cả thế giới này biết tình cảm của hai đứa, bộ dáng không sợ trời không sợ đất. Hóa ra tình cảm của hắn lại bồng bột và ngây thơ như vậy.
“Tôi và Kỳ Gia là bạn bè.” Phó Tư Diễn thấy mình tự dưng lại nhỏ bé như vậy, thở dài nói: “Bạn rất thân.”
Kỳ Gia kinh ngạc nhìn về phía hắn.
“Ra là vậy, vậy là may rồi, nếu không biết bao nữ sinh sẽ đau lòng chết mất.” Từ Thanh Tranh giả vờ khóc để chọc Kỳ Gia cười thì phát hiện Kỳ Gia đang mím chặt môi, nhíu mày, nhìn qua thì không mấy vui vẻ.
“Học trưởng, anh làm sao vậy?” Từ Thanh Tranh kéo ống tay áo Kỳ Gia hỏi.
Kỳ Gia ngẩng đầu liếc Phó Tư Diễn một cái, sau đó quay người nói Từ Thanh Tranh: “Đi thôi.”
“Được à!” Từ Thanh Tranh vẫy tay với Phó Tư Diễn, “Hẹn gặp lại anh sau!”
Kỳ Gia