Kỳ Gia vẫn luôn tự ti trước Phó Tư Diễn, dù đã bao nhiêu năm vẫn không thể thay đổi nhưng vì yêu hắn, cậu đã biến sự tự ti này thành hành động dịu dàng săn sóc Phó Tư Diễn. Điều này làm hắn bất đắc dĩ cảm thấy đau lòng không thôi.
Ví dụ như trong 4, 5 năm bên nhau nếu Phó Tư Diễn mua quà cho Kỳ Gia thì Kỳ Gia nhất định sẽ tìm cách mua lại món quà khác tặng lại cho hắn, ngay cả khi hắn nghiêm túc không nhận khiến Kỳ Gia không dám mua quà tặng lại nữa thì cậu nhất định sẽ nhiệt tình hôn hôn hắn. Vậy đấy, Kỳ Gia không bao giờ vô tư nhận quà của hắn.
“Em không muốn nợ anh như vậy sao?” Phó Tư Diễn đôi khi không thể hiểu nổi, “Có phải em nghĩ cứ thế này thì lúc chia tay sẽ không nợ nhau và có thể vỗ mông rời đi sao?”
Tề Gia vội vàng lắc đầu, “Không có mà, chỉ là em khó có thể vô tư nhận tâm ý của người khác, Tư Diễn, đừng tức giận nữa, em sẽ cố gắng thay đổi mà, anh cho em thêm thời gian được không?” . Truyện Huyền Huyễn
Phó Tư Diễn nhìn hai mắt Kỳ Gia đỏ lên, vẫn luyến tiếc không thôi, ôm chặt cậu vào lòng, “Anh không phải là người khác, anh là bạn trai, sau này là người đồng hành cả đời của em. Em phải nhớ kỹ điều này biết không. Anh với em tuy hai mà một.”
Kỳ Gia nhẹ nhàng gật đầu.
“Vây bây giờ nói anh biết em có còn mua quà đáp lại bộ quần áo anh tặng hay không?”
“Không mà.”
“Còn cần nói cảm ơn khách sáo không?”
“Không, nhưng em phải nói gì đây?”
“Chỉ cần nói… chồng ơi, anh thật tốt! Chồng ơi, em yêu anh nhất trên đời đó!”
Mặt Kỳ Gia đỏ ửng, đánh hắn mấy cái.
“Anh sẽ là người đi cùng em đi đến hết cuộc đời này, có thể sẽ còn lâu hơn thời gian em ở bên bố mẹ em nữa, vì vậy em phải biết là tình cảm này là vô điều kiện và không cần hồi đáp giống như một người thân của em vậy.” Phó Tư Diễn khẽ thì thầm bên tai Kỳ Gia, “Em có thể khua tay múa chân, có thể nháo, có thể làm phiền anh, có thể nói ra những gì em muốn, đừng âm thầm chịu đựng khóc một mình.”
“Chúng ta… chúng ta mau đi ăn cơm thôi, anh muốn ăn gì?”
“Tùy…”
“Anh đừng có nói tùy nữa xem nào, nếu không phải lần trước em không gọi lẩu uyên ương mà gọi lẩu cay thì cũng không biết anh không ăn cay được. Lần nào anh cũng cố gắng đòi ăn với em làm gì?”
“Không có gì thật mà…”
“Đừng có hỏi em muốn ăn gì? Anh phải nói anh muốn ăn gì trước. Hai đứa mỗi đứa một khẩu vị khác nhau, cả hai phải thích ứng với khẩu vị của nhau chứ không phải chỉ mình anh chiều theo em.”
Kỳ Gia vùi đầu vào ngực Phó Tư Diễn, nước mắt không ngừng tuôn ra, Phó Tư Diễn đưa tay xoa gáy cậu, vừa dỗ dành vừa hôn lên mái tóc cậu.
“Sao anh lại quá tốt với em như vậy… Em luôn cảm thấy mình hoàn toàn không xứng đáng với lòng tốt của