Editor: Dòng thời gian trong phiên ngoại này là lúc 2 người còn học trong trường.
_____________________________
Kỳ Gia thấy điện thoại của Phó Tư Diễn liên tục nhấp nháy, hình như tin nhắn trong group chat của cậu ấy nhảy lên liên tục. Phó Tư Diễn đã liên tục bận rộn suốt 2 tháng để chuẩn bị cho game mới chuẩn bị phát hành, nhưng hắn vẫn nhất quyết đến gặp Kỳ Gia vào mỗi thứ 7. Kỳ Gia đến thư viện, Phó Tư Diễn liền xách laptop theo ngồi bên cạnh cậu rồi làm việc.
“Ở trường cậu đang có việc gì sao?” Kỳ Gia đè nén âm thanh hỏi hắn.
Phó Tư Diễn “À” lên một tiếng rồi nhìn theo tầm mắt của Kỳ Gia, phát hiện màn hình điện thoại của mình nhấp nháy liên tục, hắn lấy tay che lại rồi nói: “Không có gì đâu, group lớp thôi, tớ quên đặt chế độ không làm phiền mất rồi.”
“Cậu là nhóm trưởng, sao có thể đặt không làm phiền được? Nếu cậu bận thì có thể về trước cũng được. Kỳ Gia nói nhỏ.
Phó Tư Diễn vừa nghe xong, sắc mặt liền thay đổi ngay lập tức. Kỳ Gia nói không sai nhưng nghe có chút khắc nghiệt, hắn tức giận đáp: “Không bận.”
Kỳ Gia bị hắn chặn lời cũng không biết nói gì hơn, cậu bối rối ngẩng đầu lên thì thấy hai cô gái ở ngoài bàn lễ tân thư viên đang lén chụp ảnh Phó Tư Diễn. Mỗi lần Phó Tư Diễn đến gặp cậu đều như một con công xòe đuôi tán tỉnh bạn đời, hắn vốn đã sở hữu tỷ lệ cơ thể hoàn hảo mà còn ăn mặc như một người đàn ông đích thực nên so với những thiếu niên mặc hoodie và quần bó sát thì nổi bật hơn nhiều lần. Kỳ Gia biết Phó Tư Diễn sinh ra đã có khí chất thu hút người khác. Nếu trước kia cậu gặp một đứa con trai như thế này trong trường, cậu sẽ len lén nhìn trộm người kia. Nhưng bây giờ cái người đó đã là bạn trai của cậu, cậu đột nhiên trở nên ích kỷ, muốn giấu Phó Tư Diễn đi không cho ai thấy nữa. Cậu cũng ghen tị với cả những người bạn của Phó Tư Diễn, những người có thể thân thiết với hắn cả ngày lẫn đêm, có thể chọc phá cười đùa với hắn.
Những suy nghĩ này của cậu bỗng nhiên hóa thành một con quỷ nho nhỏ trên đầu cậu, ngạo nghễ híp mắt cười cợt Kỳ Gia, còn nói người bình thường như cậu thì làm sao mà xứng với Phó Tư Diễn, cậu làm gì có tư cách mà chiếm hữu một người hoàn hảo như Phó Tư Diễn.
Bản thân Kỳ Gia cũng giận chính mình một lúc lâu, cậu đóng vở “cộp” một tiếng, rồi thu dọn sách vở lại. Phó Tư Diễn thấy vậy cũng nhanh chóng dọn laptop và tài liệu lại, “Sao vậy? Hôm nay không học nữa sao?”
Kỳ Gia gật đầu kèm theo một tiếng càu nhau. Lát sau, cậu và Phó Tư Diễn ra khỏi thư viện. Hắn theo cậu xuống lầu. Lợi dụng lúc hành lang không có ai, hắn chủ động nắm tay Kỳ Gia. Ban đầu cậu không có phản ứng gì nhưng đến gần tầng một thì cậu sực tỉnh rồi kéo tay Phó Tư Diễn ra.
Kỳ Gia cũng cảm thấy bản thân mình khá là kỳ lạ. Cậu nhìn những đứa con trai khác đi cùng nhau, cười đùa với nhau đều không có gì lạ cả. Vậy mà lúc cậu đi với Phó Tư Diễn lại trở nên rất kỳ lạ, cứ như là có người sau lưng bàn tán về cả hai. Cậu bèn bí mật quay đầu lại nhìn Phó Tư Diễn một cái, suy nghĩ xem có đề tài gì để nói chuyện nhằm phá vỡ sự bối rối giữa cả hai hay không.
Vừa liếc nhẹ thì Phó Tư Diễn đã phát hiện, hắn cười cười, còn cố ý vươn tay khoác vai cậu: “Nhìn tớ làm gì?”
Kỳ Gia im lặng, tai cậu đỏ dần lên.
“Sao đột nhiên lại không học nữa? Lúc trước chẳng phải đến 6 giờ lận sao?”
Kỳ Gia: “Tớ chỉ là… không muốn học nữa.”
“Ồ, được rồi, chúng ta đi ăn tối nhé?” Phó Tư Diễn mở Meituan* để xem những nhà hàng gần đó mà chưa từng đến ăn. (*Meituan là ứng dụng gọi đồ ăn ở Trung Quốc)
Kỳ Gia nhìn hắn, “Mấy chỗ ăn quanh trường cậu đều càn quét hết rồi còn gì.”
Phó Tư Diễn nhìn vào điện thoại của mình và nói, “Ai khiến bạn trai tôi thành một con sâu lười thế này, còn không thèm tự học đến đúng giờ luôn?”
Kỳ Gia ngượng quá mức, đẩy hắn ra tự đi. Một lúc sau, Phó Tư Diễn rẽ vào một quán đồ ăn Nhật mới, hỏi thử Kỳ Gia có muốn ăn đồ Nhật không. Cậu gật đầu và theo hắn vào quán.
5 giờ tối, trời tối dần, một làn gió nhẹ lướt qua, xoa dịu sự bức bối trong lòng Kỳ Gia, cậu chủ động hỏi Phó Tư Diễn, “Cậu đi học cũng ăn mặc thế này sao?”
Phó Tư Diễn nghiêng người hỏi lại, “Cái gì cơ?”
“Chà… nhìn cứ như ngôi sao bị chụp ảnh trên đường phố vậy.”
Phó Tư Diễn nhìn quần áo của mình từ trên xuống dưới nhưng không thấy có vấn đề gì, liền hỏi lại: “Cậu không thích phong cách của tớ sao?”
Thật ra Phó Tư Diễn mặc gì cũng như nhau cả thôi, hắn chỉ mặc áo len dài tay và một cái quần túi hộp thôi nhưng form dáng và màu sắc hài hòa, cộng theo cái chiều cao ấy, cái đôi chân dài miên man ấy, phải chi hắn đeo thêm cái kính râm nữa thì không chừng thành idol thật luôn mất.
“Không” Kỳ Gia nghĩ thầm, thích thì thích nhưng không muốn người khác cũng thích nên cậu đành giả vờ nhẹ giọng nói: “Cậu đẹp trai ngời ngời như vậy, đi với cậu rồi người khác nhìn vào tớ ngại lắm.”
Phó Tư Diễn trở nên nghiêm túc, “Tớ không quan tâm người khác gì gì đó, tớ chỉ muốn biết cậu có thích hay không thôi.”