Kỳ Gia đã lâu không lên Zhihu. Cứ mỗi lần nhìn thấy biểu tượng màu xanh nước biển của Zhihu là cậu lại cảm thấy cả người mình nóng bừng cả lên. Vì sao chứ? Vì cậu sẽ nhớ tới cảnh Phó Tư Diễn đọc từng chữ từng chữ trong câu trả lời của cậu, cảm giác y như cuốn nhật ký của mình bị bố mẹ đọc được ấy. Tuy nhiên, Kỳ Gia vẫn tò mò muốn đọc comment của người khác về hai người. Câu trả lời của cậu thì đã xóa rồi nhưng của Phó Tư Diễn thì vẫn còn đó. Cậu cứ vậy mà nhấp vào xem.
Lướt xuống một tí thì nhân vật Mỗ Tư Diễn và bức avatar trắng trợn kia đập vào mắt cậu.
Kỳ Gia: “…”
Ở khu bình luận đều rải hoa chúc tụng, Kỳ Gia cười thầm rồi lướt xuống thì nhìn thấy có một người nói: “Cậu phải luôn tin tưởng rằng trên đời này sẽ luôn có người đang tìm kiếm cậu như cách mà cậu đang tìm kiếm họ vậy. Tìm đúng người ấy giữa biển người mênh mông là điều hạnh phúc nhất.”
Kỳ Gia đã chụp lại và gửi cho Phó Tư Diễn, Phó Tư Diễn trả lời: “Em tìm thấy nó rồi sao?”
Kỳ Gia cười: “Làm sao mà anh biết người mà em tìm kiếm đó là anh?”
“Không phải anh hay là anh thì em cũng không có lựa chọn khác đâu.”
“Tự tin thấy ớn…” Kỳ Gia trả lời lại.
“Nhưng mà em vẫn thích là được.”
Kỳ Gia chọc chọc vào màn hình. Thật muốn nhìn thấu xem Phó Tư Diễn đang suy nghĩ cái gì. Tên này lưu manh là thế đấy, hắn sẽ trêu chọc cậu cả ngày nhưng không có hắn ở bên lại thấy nhớ nhớ.